Khóe miệng của Dạ Phồn Tinh cười nhạt, nói:
- Làm việc mình nên làm? Ha ha.
Tả Nhất Minh cười nhạt một tiếng, ánh mắt thâm thúy:
- Lão phu cũng không ngờ rằng trong Đông Thăng quốc lại có thiên tài giống như ngươi, thật làm cho lão phu chấn động ah, nếu như lão phu không có nói sai, tạo nghệ luyện hồn sư của ngươi cũng không thua kém ta bao nhiêu cả.
- Hội trưởng đại nhân nói quá lời, tạo nghệ của tại hạ làm sao có thể so sánh với đại nhân được.
Dạ Phồn Tinh nhàn nhạt nói ra, hắn không kiêu không nóng nảy.
- Thật không?
trong mắt Tả Nhất Minh bắn ra hào quang.
- Ta và ngươi đều là người thông minh, tak hông biết lai lịch của ngươi, cũng không muốn biết, trong phù quang đại hội lần này, ngươi xem như lập đại công cho Đông Thăng quốc, cho nên thu hoạch trong phù quang bí cảnh ngươi có thể lấy đi năm thành, nộp lên trên năm thành, yêu cầu này không tính là quá phận chứ?
- Bảo vật nộp cho vương quốc là chức trách của mỗi người chúng ta, về phần hội trưởng đại nhân nói lúc trước, đệ tử cũng có chút không hiểu rõ lắm.
Dạ Phồn Tinh làm ra bộ dạng nghi hoặc.
- Được rồi, đừng giả vờ trước mặt ta, ta nói cái gì thì ngươi hiểu rõ ràng. Lão phu có một lời khuyên, cũng có lẽ là cảnh báo, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, có bối cảnh gì, chỉ cần không nguy hại tới Đông Thăng quốc, ta cũng không so đo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1948968/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.