- Ai muốn trao đổi gì với ngươi? Thích biến đi đâu thì biến ngay đi, đừng có tò tò theo ta là được.
- Ngươi...ta nể mặt chúng ta đều là thành viên của Hồn Sư Tháp nên mới có lòng tốt nhắc nhở ngươi, không ngờ ngươi lại nói năng với ta như thế, chẳng lẽ vị trí này của ngươi có lai lịch bất chính, nên ngươi mới ngại mặt không dám trao đổi với ta?
Hà Từ Đình rốt cuộc cũng không bảo trì được phong độ nữa mà liên tục cười lạnh.
- Ha ha, thế có phải hơn không, lưu manh chính là lưu manh, gây sự chính là gây sự, giả vờ giả vịt mãi làm gì.
- Ngươi! Ta không đấu võ mồm với ngươi, thế này đi, ta thật muốn biết, một tên tiểu quỷ mới vừa trở thành luyện hồn sư nhất phẩm được một năm như ngươi, rốt cuộc có được vị trí này như thế nào!
Sắc mặt gã xanh mét, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giá buốt.
Hà Từ Đình luôn tự cho mình là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp Lưu Vân Quốc. Diệp Huyền bắt gã đợi hơn nửa tháng đã khiến cho gã bất mãn trong lòng, vừa rồi sau khi nhìn thấy Diệp Huyền và Vân Ngạo Tuyết thân mật với nhau thì ngọn lửa phẫn nộ trong lòng lại càng dâng cao, bấy giờ mới hư tình giả ý muốn đi ra làm quen với Diệp Huyền, rồi bắt Diệp Huyền phải bẽ mặt một phen.
Ai ngờ Diệp Huyền nói chuyện miệng sắc như dao làm cho thái độ làm bộ làm tịch của gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1948873/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.