Tới nước này rồi, gã cũng không nghĩ nhiều được nữa, một khi để cho Diệp Vương mới tới nắm được Thiên Húc hành tỉnh trong tay thì Ngụy gia bọn họ nhất định phải gặp tai ương diệt môn, nếu đã như vậy rồi thì hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm tới cùng, giết hết tất cả người của Diệp gia, tới lúc đó lại nghĩ cách sau, có như vậy mới có thể tránh thoát được một kiếp này.
- Chết tới nơi rồi mà còn dám nói nhiều.
Trần Tinh bước lên đá một cước thật mạnh, đánh cho Ngụy Quang hôn mê bất tỉnh.
Phương Thiên Hồng do dự một chút, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ kiên quyết, lạnh lùng nói:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, người của Diệp gia cấu kết với nghịch tặc, giả mạo đặc sứ của bệ hạ, ý đồ mưu nghịch, khống chế Thiên Húc hành tỉnh, chúng ta thân là con dân của Thiên Húc hành tỉnh, tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra, nghe theo lệnh ta, giết hết nghịch tặc, bảo vệ vương quốc, bảo vệ Thiên Húc hành tỉnh.
- Giết!
Phương Thiên Hồng lớn tiếng gầm lên, nghênh chiến nhào lên.
Gã ở Ngụy gia bao nhiêu năm nay, rất nhiều chuyện đều có gã tham gia một phần, có thể nói là Ngụy gia còn thì gã còn, Ngụy gia vong thì gã vong, bởi vậy cho nên lần này gã chỉ có thể liều mạng đứng trên cùng một chiếc thuyền với Ngụy gia.
Trong lòng của gã đã quyết, đợt tới khi chuyện hôm nay xong xuôi thì gã liền rời khỏi Lưu Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1948831/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.