Chương trước
Chương sau
Ngô Lương kinh ngạc nhìn hành động của Vân Ngạo Tuyết, sau đó kể lại những gì mình nghe được, sau đó đùa một câu:

- Tân sinh bây giờ càng lúc càng không biết trời cao đất dày, nghe nói thực lực của Diệp Huyền này cũng không tệ, lúc trước còn đánh bại Viên Sơn của ban cao cấp, chẳng qua hắn không biết rằng thực lực của học viên bình thường của ban cao cấp so với cao thủ trên Phong Vân bảng như Đồng Hồng thì cách nhau cả vạn dặm.

- Tên tiểu tử Diệp Huyền này, vừa mới xuất quan đã gây ra chuyện lớn như vậy, thật đúng là không thể khiến người ta bớt lo, đi tới đâu cũng có chuyện của hắn.

Trên mặt Vân Ngạo Tuyết lộ ra vẻ lo lắng:

- Không được, Huyền Linh học viện không giống với Tinh Huyền học viện, học viên có thanh danh ở học viện này có ai mà không phải thiên chi kiêu tử, thân phận hiển hách, huống hồ gì Đồng Hồng còn là người của Thái Tử Minh, thắng hay thua đều vô cùng bất lợi đối với hắn.

Nghĩ như vậy, Vân Ngạo Tuyết cũng không thèm nghe Ngô Lương nói nhảm nữa, trực tiếp chạy ra khỏi văn phòng, bóng lưng biến mất ở ngoài cửa.

Đợi tới khi Vân Ngạo Tuyết rời đi rồi, trên gương mặt tao nhã của Ngô Lương đột nhiên lộ ra vẻ âm trầm dâm tục:

- Vân Ngạo Tuyết này đúng là khó xơi, nếu như không phải bối cảnh của nàng còn đó, ta há lại đi quan tâm một lão sư nho nhỏ như nàng chứ, hừ, ta không tin, dưới thế công của Ngô Lương ta, nàng còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta, đợi tới khi nàng nằm dưới thân ta uốn éo rên rỉ, ta nhất định sẽ để cho nàng biết rõ sự lợi hại của ta, ha ha.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt Ngô Lương lại khôi phục nụ cười anh tuấn mê người, chạy ra khỏi văn phòng, đuổi theo Vân Ngạo Tuyết:

- Ngạo Tuyết, chờ ta với.

Đài khiêu chiến ở Huyền Linh học viện nằm ở bên trái của Huyền Linh học viện, là nơi học viên thường xuyên tụ tập, nơi này thường xuyên có học viên tới đây để luận bàn và khiêu chiến.

Nhưng bầu không khí của nơi này hôm nay cứ như sắp nổ tung vậy, khoảng chừng gần một ngàn học viên tụ tập ở nơi này, hơn nữa con số này đang tăng lên không ngừng.

Ở sát với đài khiêu chiến nhất, một đám học viên khí thế bất phàm đang đứng ở đó, mắt sắc như ưng, ngạo khí bừng bừng, làm cho người ta không dám tới gần, tất cả bọn họ đều là thành viên Thái Tử Minh nghe tin chạy tới đây.

- Đồng Hồng, ngươi cũng thật là, lại chấp nhận lời khiêu chiến của một tân sinh, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này khiến Thái Tử Minh chúng ta mất hết mặt mũi hay sao?

- Một tên tân sinh mà thôi, trực tiếp đánh cho một trận là được, cần gì phải lên đài phân thắng thua, thật là mất mặt Thái Tử Minh chúng ta.

- May mà gần đây thái tử không có ở đây, bằng không để cho hắn biết chuyện này thì nhất định sẽ trách phạt ngươi.

Đám người Thái Tử Minh đứng phía trước đều mang theo khí thế bất phàm, hai tay ôm trước ngực, tỏa ra khí tức sắc bén.

Mấy người kia đều là lực lượng kiên trung của Thái Tử Minh, nhân vật có tên trong phong vân bảng, nghe thấy tin Diệp Huyền khiêu chiến Đồng Hồng thì lập tức tới đây xem chiến.

Đồng Hồng ngồi ở phía trước nhất, hai mắt khép chặt, lúc này đột nhiên mở mắt ra, lãnh đạm nói:

- Các ngươi cứ yên tâm đi, chuyện này sau này ta sẽ tự mình giải thích với thái tử, năm nay có rất nhiều tân sinh vừa nhập học đều không xem Thái Tử Minh chúng ta ra gì, trải qua một trận chiến này, cũng xem như thuận tiện để cho tất cả tân sinh biết rõ Thái Tử Minh chúng rốt cuộc là thế nào.

Quả nhiên, đưa mắt nhìn khắp nơi này, có rất nhiều học viên ở đây đều đang luôn miệng tán dương Thái Tử Minh cường đại và biến thái cỡ nào.

- Diệp Huyền này đúng là quá cuồng vọng, hắn sẽ không cho rằng có chút chỗ dựa thì có thể coi trời bằng vung đấy chứ, đắc tội với Thái Tử Minh, sau này tên tiểu tử này ở vương thành nửa bước cũng khó đi, quả nhiên là tiện dân tới từ nông thôn, không biết trời cao đất rộng.

Dưới đài khiêu chiến, Hương Mính quận chúa Triệu Tinh im lặng đứng đó, trong lòng cười lạnh không thôi.

Mà cách đó xong xa, tên Thành Vũ kia cũng đứng cười lạnh, ánh mắt âm độc:

- Ta vốn còn muốn tìm cơ hội dạy cho tên tiểu tử đó một bài học, bây giờ xem ra căn bản không cần nữa, chọc tới Thái Tử Minh, cả vương thành này cũng không ai cứu nổi hắn.

Thời gian từng phút trôi qua, khiến cho mọi người bực bội chính là đã sắp tới giờ khiêu chiến rồi, nhưng trước đài khiêu chiến chỉ có người của phe Thái Tử Minh mà thôi, phía Diệp Huyền thì hoàn toàn không thấy đâu.

- Đồng Hồng, ngươi có chắc là tên Diệp Huyền kia sẽ tới không?

- Không phải là tên tiểu tử này cố ý nhử Thái Tử Minh chúng ta đấy chứ?

Mắt thấy đã sắp tới giờ rồi, mà Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện, mấy cường giả của Thái Tử Minh lập tức nhíu mày.

Ánh mắt của mấy người Đồng Hồng cũng trở nên ngưng tụ, nếu như Diệp Huyền thật sự không tới thì gã sẽ rất mất mặt, đường đường là cường giả phong vân bảng, cư nhiên lại bị một tân sinh chơi cho một vố, nếu truyền ra ngoài thì Đồng Hồng gã sau này sao có thể lăn lộn trong học viện được nữa.

- Các vị sư huynh, tên Diệp Huyền ngông cuồng này rất xảo trá, nói không chừng hắn thật sự là lâm trận bỏ chạy, để chúng ta mất mặt một phen.

Viên Sơn nhân cơ hội đứng trước mặt mấy người này chửi mắng Diệp Huyền, khiến cho mấy người này càng thêm khó chịu.

Một người trong số đó quay đầu lại, liếc nhìn Viên Sơn, hừ lạnh nói:

- Ngươi còn không biết xấu hổ mà dám nói nữa, thân là thành viên của Thái Tử Minh, cư nhiên một tân sinh cũng không giải quyết được, đúng là thua cả phế vật, cư nhiên còn dám đứng ở nơi này, nếu như không phải vì ngươi là người của Đồng Hồng thì lão tử đã sớm đánh chết ngươi rồi.

Viên Sơn cúi đầu xuống, mặt mũi trướng lên đỏ bừng, không dám mở miệng phản bác.

- Nhìn kìa, đó là Diệp Huyền, bọn chúng tới rồi.

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy có bốn người đang chậm rãi đi tới, dẫn đầu là một tên mập, mặt mày vui vẻ, khí thế giương cao.

- Tên mập kia chính là Diệp Huyền, đúng là làm người không thể xem vẻ bề ngoài.

Một học viên thì thào mở miệng.

Một người đứng kế bên cốc đầu h một cái:

- Ngu ngốc, người đi đằng sau mới là Diệp Huyền.

- Người đi phía sau? Không phải chứ, Diệp Huyền cư nhiên là mỹ nữ hả, một nhu tình như lửa, một lạnh như băng sương, hai vị mỹ nữ khí chất hoàn toàn bất đồng này rốt cuộc ai mới là Diệp Huyền?

Gã nhìn chằm chằm vào Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh, nước bọt sắp chảy thành dòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.