Chương trước
Chương sau
Sắc mặt của Diệp Huyền trầm xuống, đơn thuốc tự mình ghi ra thật sự là báu vật vô giá, kiếp trước dù là đám bát giai hồn hoàng, cửu giai hồn đế khác đều tranh nhau cướp lấy, cư nhiên lại bị một nhất phẩm luyện hồn sư nho nhỏ gọi là rác rưởi, lập tức lạnh giọng nói:

- Ngươi tên là Mục Nhân?

Trên mặt Mục Nhân lộ ra vẻ không vui. Một tên tiểu quỷ cũng dám gọi thẳng tên của mình, cho dù là những kẻ quyền quý hiển hách trong thành nhìn thấy mình cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Đại sư’.

Khoé miệng của Diệp Huyền nhếch lên cười lạnh:

- Mục Nhân đúng không, thật đáng tiếc báo cho ngươi biết, loại phế vật phải năm sáu mươi tuổi mới lăn lộn lên được được tới nhất phẩm luyện hồn sư như ngươi muốn làm đệ tử của ta ta còn không thèm.

- Ngươi nói gì?

Toàn thân Mục Nhân rung lên, giống như không nghe thấy lời Diệp Huyền nói, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.

- Ta nói….

Thanh âm của Diệp Huyền ngày càng lớn, vang dội khắp đại sảnh hồn sư tháp,

- Loại phế vật như ngươi, có muốn làm đệ tử ta, ta cũng không thèm, bây giờ đã nghe rõ chưa? Xem ra ngươi chẳng những phế vật, hơn nữa mắt cũng mờ, tai cũng điếc rồi…

Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều khiếp sợ ngây người.

Trần Tư Tư cũng há hốc mồm, mắt trừng lớn.

- Ngươi… Ngươi… Ngươi…

Mục Nhân tức tới mức thiếu chút nữa không thở được, chỉ vào Diệp Huyền, gương mặt tức giận tới mức cơ thịt đều vặn vẹo, nửa ngày không nói nên lời.

Coi trời bằng vung, thật là coi trời bằng vung.

Một luyện hồn sư nhất phẩm như gã đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy, bắt đầu từ khi gã trở thành luyện hồn sư nhất phẩm tới nay, hưởng thụ tất cả sự kính ngưỡng và ánh mắt tôn kính củ tất cả mọi người, dù đi tới nơi nào, đứng trước mặt ai người khác đều phải cung kính gọi gã một tiếng đại nhân, nhưng tất cả những thứ này hôm nay lại bị một thiếu niên phá hỏng.

- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không, dám nói chuyện với ta như vậy…

Diệp Huyền có loại nào mà chưa thấy qua, khinh thường nói:

- Không phải chỉ là một lão thất phu sao.

- Ngươi!

Mục Nhân giận tím mặt, giận tới mức suýt chút nữa đã phun ra một búng máu, toàn thân run rẩy không dứt, ở hồn sư tháp nào có ai dám nói chuyện với mình như vậy, hơn nữa lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy!

- Tiểu tử, ngươi đừng có mà khua môi múa mép, vũ nhục đường đường là luyện hồn sư nhất phẩm như ta, ta mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi từ đâu tới, hôm nay thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi…

- Ha ha, lão thất phu ngươi tức giận cũng ra dáng lắm. Đường đường là luyện hồn sư nhất phẩm? Chỉ với chút hồn lực của ngươi cũng chỉ mới tới nhất phẩm mà thôi, ra vẻ cái gì.

- A…

Mục Nhân sắp phát điên rồi, đời này gã chưa từng gặp qua kẻ nào vô lễ như vậy.

- Mục Nhân đại sư, xin bớt giận, Huyền thiếu, ngươi đừng nên nói nữa.

Trần Tư Tư vội bước lên khuyên can.

- Cút!

Mục Nhân vung tay, trực tiếp hất Trần Tư Tư ngã ra đất, mắt đỏ hoét sắp phun ra lửa, lớn tiếng chửi ầm lên:

- Thứ ăn cây táo rào cây sung, nếu còn tiếp tục nói nhảm thì ta sẽ giết chết ngươi.

Gã đã tức giận lắm rồi, ngay cả Trần Tư Tư dẫn đường cho Diệp Huyền cũng bị gã giận lây.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi đừng hòng còn sống ra khỏi đây, chẳng những là ngươi, ngay cả người nhà của ngươi ta cũng sẽ ngũ mã phanh thây hết.

Mục Nhân hét lớn một tiếng, cả người lao tới như mãnh hổ vồ mồi, tu vi võ sĩ nhất giai tam trọng đều thi triển ra hoàn toàn, hung hăng đánh về phía Diệp Huyền.

Lâm Hùng đứng bên cạnh sao có thể để Mục Nhân đả thương Diệp Huyền, một tay đỡ lấy Mục Nhân vừa phóng tới giữa không trung, ném qua một bên, thản nhiên nói:

- Mục Nhân đại sư, cơn giận của ngươi quá lớn rồi.

Sắc mặt của Mục Nhân trương đỏ, gầm lên:

- Lâm Hùng, ngươi dám ngăn ta?!

Trong mắt Diệp Huyền lộ ra hàn quang, lạnh giọng nói:

- Lâm Hùng, cho hắn chút giáo huấn đi.

Trên mặt Lâm Hùng lộ ra vẻ do dự, đánh nhau với một luyện hồn sư nhất phẩm ở hồn sư tháp, cho dù gã có là phó thống lĩnh thành vệ quân đi nữa cũng hoàn toàn không có lá gan này.

- Hửm?

Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, đây là một cơ hội tốt để khảo nghiệm Lâm Hùng, nếu như Lâm Hùng ngay cả can đảm động thủ cũng không có vậy thì coi như xong, dù sao này Lâm Hùng có cầu xin hắn đi nữa hắn cũng sẽ không ra tay giúp đỡ nữa, Diệp Huyền cần chính là một chiến sĩ có thể dũng cảm lao lên phía trước, chứ không phải một kẻ yếu đuối sợ hãi rụt đầu suốt ngày do dự.

Người như vậy không xứng để đi theo hắn.

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Huyền, trong lòng Lâm Hùng không khỏi phát lạnh.

- Lâm Hùng, ngươi cút ra cho ta, nếu còn tiếp tục cản ta thì ngươi cũng phải chết.

Lão thất phu kia đã tức giận tới mức hoàn toàn đánh mất lý trí.

Ánh mắt của Lâm Hùng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

- Lão già kia, cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết điều, đắc tội Huyền thiếu, tự tìm đường chết.

- Bốp bốp bốp

Lâm Hùng ra tay, nháy mắt đã tát cho Mục Nhân bảy tám cái toé lửa, đánh tới mức mặt gã sưng lên như bánh bao, ngay cả nói năng cũng khó khăn, xong xuôi mới ném qua một bên, ánh mắt oán độc của Mục Nhân nhìn chằm chằm Lâm Hùng, không dám tin Lâm Hùng lại dám động thủ đánh mình.

Sau khi đánh xong Lâm Hùng lạnh lùng nói:

- Mục Nhân, ngươi thân là luyện hồn sư nhưng lại không xem luật pháp vương quốc ra gì, ở nơi công cộng dám hạ sát thủ với người vị thành niên, Lâm Hùng ta thân là phó thống lĩnh thành vệ quân đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi ác độc của ngươi, lần này xem như trừng phạt nho nhỏ, mong ngươi sau này lấy đó làm răn đe, nếu không dù ngươi có là luyện hồn sư cũng khó tránh khỏi lưới pháp luật.

Đánh Mục Nhân xong, Lâm Hùng còn đứng ở góc độ đại nghĩa mắng cho gã một trận, dựa vào thân phận phó thống lĩnh thành vệ quân của gã nói ra những lời này vô cùng phù hợp, hơn nữa lúc trước quả thật là Mục Nhân ra tay trước, dù cho gã có kiện tới phủ thành chủ, Lâm Hùng cũng không sợ.

Đánh xong mấy cái trong lòng của Lâm Hùng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như một viên thuộc hạ vừa hoàn thành xuất sắc việc lớn nào đó, quay sang nhìn về phía Diệp Huyền như chờ mong được khen ngợi.

- Không tệ.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Xem ra ta không nhìn nhầm người, chúng ta đi thôi.

Nghe thấy Diệp Huyền khen làm cho Lâm Hùng giống như ăn được nhân sinh quả vậy, trong lòng vô cùng thoải mái, điều này cũng khiến cho bản thân gã cảm thấy chấn kinh vạn phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.