Sắc mặt của Diệp Huyền trầm xuống, đơn thuốc tự mình ghi ra thật sự là báu vật vô giá, kiếp trước dù là đám bát giai hồn hoàng, cửu giai hồn đế khác đều tranh nhau cướp lấy, cư nhiên lại bị một nhất phẩm luyện hồn sư nho nhỏ gọi là rác rưởi, lập tức lạnh giọng nói:
- Ngươi tên là Mục Nhân?
Trên mặt Mục Nhân lộ ra vẻ không vui. Một tên tiểu quỷ cũng dám gọi thẳng tên của mình, cho dù là những kẻ quyền quý hiển hách trong thành nhìn thấy mình cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Đại sư’.
Khoé miệng của Diệp Huyền nhếch lên cười lạnh:
- Mục Nhân đúng không, thật đáng tiếc báo cho ngươi biết, loại phế vật phải năm sáu mươi tuổi mới lăn lộn lên được được tới nhất phẩm luyện hồn sư như ngươi muốn làm đệ tử của ta ta còn không thèm.
- Ngươi nói gì?
Toàn thân Mục Nhân rung lên, giống như không nghe thấy lời Diệp Huyền nói, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Ta nói….
Thanh âm của Diệp Huyền ngày càng lớn, vang dội khắp đại sảnh hồn sư tháp,
- Loại phế vật như ngươi, có muốn làm đệ tử ta, ta cũng không thèm, bây giờ đã nghe rõ chưa? Xem ra ngươi chẳng những phế vật, hơn nữa mắt cũng mờ, tai cũng điếc rồi…
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều khiếp sợ ngây người.
Trần Tư Tư cũng há hốc mồm, mắt trừng lớn.
- Ngươi… Ngươi… Ngươi…
Mục Nhân tức tới mức thiếu chút nữa không thở được, chỉ vào Diệp Huyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-hon-ton/1948159/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.