Chương trước
Chương sau
Vân Ngạo Tuyết đến cửa hang, vẻ mặt lo lắng quét qua mọi người, không thấy ai bị thương mới thầm thở phào:

- Các bạn học có sao không?

Diệp Huyền nheo mắt đầy hứng thú đánh giá Vân Ngạo Tuyết đứng ở cửa hang:

- Ủa? Võ Sư Võ Huyền cảnh nhị giai, xem ra trong học viện nhỏ này có một, hai thiên tài đấy chứ.

Võ giả cô đọng huyền khí, đả thông huyền mạch. Khi đả thông trên bảy huyền mạch là có thể cấu trúc huyền hải, trở thành Võ Sư thật sự.

Võ Sư chia chín giai gồm có Võ Sĩ Linh Huyền cảnh nhất giai, Võ Sư Võ Huyền cảnh nhị giai, Địa Võ Sư Địa Huyền cảnh tam giai, Thiên Võ Sư Thiên Hoàng cảnh tứ giai, Võ Tông Tông Huyền cảnh gũ giai, Võ Tôn Tôn Huyền cảnh lục giai, Võ Vương Vương Huyền cảnh thất giai, Võ Hoàng Hoàng Huyền cảnh bát giai, Võ Đế Đế Huyền cảnh cửu giai.

Mỗi giai chia tam trọng đặc biệt cho ba bậc.

Trên Võ Đế là Thánh cảnh xa xôi mơ hồ, võ phá hư không, bước vào Thiên giới. Nhưng Thánh cảnh chỉ là truyền thuyết, đã vạn năm không có trên Thiên Huyền đại lục.

Thoạt trông Vân Ngạo Tuyết cùng lắm hai mươi tiuổi mà đã là Võ Sư Võ Huyền cảnh nhị giai, thiên phú như thế ở trong mắt Diệp Huyền xứng là một thiên tài.

Bị ánh mắt cao cao tại thượng của Diệp Huyền quét qua, tinh thần Vân Ngạo Tuyết rung lên ngoái đầu nhìn. Diệp Huyền đã thu về tầm mắt nên nàng không thể tìm được.

Mắt Vân Ngạo Tuyết lóe tia hoảng sợ thầm nghĩ:

- Vừa rồi là sao? Tại sao cảm giác như bị cường giả nào đó theo dõi? Ta là Võ Sư Võ Huyền cảnh, nơi này đều là đệ tử sơ cấp của học viện, sao ta có thể bị đệ tử nhìn đến mất tinh thần? Chắc chắn là ảo giác!

Vân Ngạo Tuyết không suy nghĩ nhiều nữa, mở miệng nói:

- Mọi người khỏe thì tốt, lát nữa hãy theo sát ta, ta sẽ mang các ngươi ra khỏi đây ngay, cùng nhau về chỗ cắm trại.

Các học viên tâm tình nhẹ nhàng, kích động nói:

- Vâng!

Diệp Huyền bình tĩnh nói:

- Lão sư Vân Ngạo Tuyết, thế này không ổn. Với thực lực hiện tại của lão sư muốn mang chúng ta ra ngoài tuy không đến nỗi khó như lên trời nhưng tám, chín phần mười sẽ có nguy hiểm. Theo ta thấy tạm ở lại đây đi.

Hả?

Mọi người bị lời nói của Diệp Huyền làm giật mình, cùng quay đầu nhìn.

- Là Diệp Huyền!

- Hắn nói cái khỉ gì vậy? Lão sư Vân Ngạo Tuyết đưa chúng ta đi mà có nguy hiểm?

- Hừ, hắn biết cái gì! Lão sư Vân Ngạo Tuyết là Võ Sư nhị giai, thực lực siêu quần. Nếu lão sư mang chúng ta đi mà có nguy hiểm thì không ai có thể mang chúng ta ra ngoài.

- Nói bậy bạ.

- Ngươi không muốn đi thì ở lại chờ chết đi!

Nhiều đệ tử biểu tình cực kỳ khó xem lao nhao chỉ trích Diệp Huyền. Bọn họ bị nhốt ở đây mấy canh giờ, khó khăn lắm lão sư mới tìm đến định dẫn bọn họ đi. Diệp Huyền nói gì mà lão sư không thể mang cả nhóm đi, hỏi sao họ không tức giận?

Vân Ngạo Tuyết nhíu mày nói:

- Diệp Huyền, đừng nói bậy bạ. Nơi này cách ngoài rìa Hắc Phong Lĩnh chỉ trăm dặm, cách chỗ cắm trại khoảng sáu mươi dặm. Chúng ta đi nhanh chút có lẽ sẽ đến chỗ cắm trại trước khi trời tối. Ở lại đây mới là rất nguy hiểm, các ngươi nên biết ban đêm là khu vui chơi của các yêu thú.

Trong tình huống Vân Ngạo Tuyết vẫn không quên dạy học viên.

Diệp Huyền bình tĩnh nói:

- Trong tình huống bình thường là vậy nhưng lão sư Vân Ngạo Tuyết đã trúng đuôi kim độc của yêu thú nhất giai lục vĩ hạt, kéo dài qua một canh giờ rồi. Tuy lão sư tạm thời dùng huyền khí ức chế chất độc nhưng nó đang từ từ khuếch tán trong máu, nếu không bài trừ chất độc ra ngoài hết thì khoảng một canh giờ nữa độc sẽ vào tim lão sư, khi đó muốn chữa trị e rằng không kịp.

- Lão sư Vân Ngạo Tuyết bị trúng độc?

Mọi người ngây ra sau đó lộ vẻ nghi ngờ.

- Diệp Huyền bị cái quái gì vậy, lão sư Vân Ngạo Tuyết đang yên lành đứng đây mà trúng độc gì?

- Hắn đang nguyền rủa lão sư?

- Hơi thở của lão sư Vân Ngạo Tuyết lâu dài, bay nhanh nhẹn, nhìn sao cũng không giống trúng độc.

- Đúng vậy! Huống chi lục vĩ hạt chỉ là yêu thú nhất giai, lão sư Vân Ngạo Tuyết là Võ Sư nhị giai, sao có thể bị lục vĩ hạt đánh trúng?

- Tên phế vật này lảm nhảm mấy cái này có lợi gì cho hắn?

Đám người biểu tình cực kỳ khó xem, sắc mặt tức giận. Trần Tinh lo âu nhìn Diệp Huyền, thầm nghĩ mới nãy té chắc không làm hắn bị nhũn não đi? Làm sao giờ, trở về có chữa hết bệnh được không?

Nhưng Vân Ngạo Tuyết run rẩy giật mình kêu lên:

- Sao ngươi biết ta trúng độc?

Vân Ngạo Tuyết nghiêm túc nhìn Diệp Huyền, lòng vô cùng kinh ngạc. Nàng có nghe tiếng phế vật của Diệp Huyền, nhưng Vân Ngạo Tuyết luôn xem mấy tin đó là tin đồn nhảm, nàng sẽ không kỳ thị đệ tử nào. Hôm nay Diệp Huyền nhận ra nàng trúng độc khiến Vân Ngạo Tuyết không tin được.

Các đệ tử rất kinh ngạc kêu lên:

- Cái gì? Lão sư Vân Ngạo Tuyết thật sự trúng độc?

- Chuyện gì thế này?

Diệp Huyền phớt lờ các ánh mắt giật mình, bình tĩnh nói:

- Không có gì kỳ, vì ta thấy lỗ tai lão sư có mấy hoa văn màu lục mỏng như sợi tóc, hoa văn rất nhạt, nếu không xem kỹ sẽ không thấy. Nhưng đứng ở góc độ của ta nhìn mặt lão sư vừa lúc hướng ánh mặt trời, tình cờ thấy rõ. Tơ xanh sau lỗ tai là đặc điểm rõ ràng nhất trúng độc của lục vĩ hạt.

- A! Thật sự có tơ xanh!

- Mờ quá, Diệp Huyền không nhắc thì ta không chú ý đến, sao hắn nhận ra hay thế?

Đám người Lãnh Dĩnh Doanh thầm giật mình, vì đặc điểm của lão sư Vân Ngạo Tuyết rất ẩn khuất, dù Diệp Huyền đã chỉ điểm thì bọn họ phải mất một lúc mới tìm ra. Bọn họ không cách nào tưởng tượng Diệp Huyền làm sao phát hiện trong tích tắc ngắn ngủi.

Vân Ngạo Tuyết gật gù thầm hiểu:

- Thì ra là vậy, sau tai có tơ lục đúng là một trong các biểu hiện độc của lục vĩ hạt khuếch tán.

Vân Ngạo Tuyết nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi giải thích rằng:

- Mới rồi lúc tìm các ngươi đột nhiên bị mấy con lục vĩ hạt tấn công. Vì trong lòng sốt ruột, hoảng hốt nên trong lúc ta giết chúng bị một con lục vĩ hạt đâm trúng lưng. Nhưng vết thương nhỏ này không đáng gì, ta đã tạm thời phong lại chất độc trong người, nếu không đưa các ngươi về chỗ cắm trại trước khi trời tối sẽ rất nguy hiểm, nên hãy xuất phát ngay đi!

Diệp Huyền cau mày tiếp tục thản nhiên nói:

- Lão sư Vân Ngạo Tuyết, nếu ta không lầm thì lão sư đã dùng Phong Huyền pháp trong thủ pháp luyện hồn nhất giai. Lợi dụng huyền khí phong lại đường độc tố khuếch tán. Nhưng e rằng lão sư không biết Phong Huyền pháp không chỉ có thể phong lại độc tố, càng gây tổn thương nghiêm trọng cho kinh mạch của lão sư…(còn tiếp) Đăng bởi: Sói Già
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.