Tịch Chiêu rất nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống ở thôn chài, cũng làm quen được với mấy đứa trẻ trong thôn.
Bởi vì người ở thôn chài đều là Nhân tộc, lại nghèo nàn, cho nên bọn họ không tiếp cận được với cái gọi là nguyên lực. Cho nên lúc Tịch Chiêu len lén đem số linh thạch ít ỏi của bản thân ra khoe khoang với đám trẻ, bọn chúng đều rất thán phục, còn tôn nó lên làm thủ lĩnh.
Tịch Chiêu còn dạy đám trẻ sử dụng nguyên lực, sau đó âm thầm dùng nguyên lực giúp đỡ người lớn trong nhà. Thấy đám trẻ không có tiền đến giảng đường, học phủ, Tịch Chiêu bèn dạy tụi nó đọc viết. Người lớn trong thôn thấy thế thì càng yêu mến Tịch Chiêu. Dần dần Tịch Chiêu giống như trở thành một thành viên của thôn chài. Người thôn chài ban đầu còn xa lạ với nó, nhưng mà thấy một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu hòa hợp với con cháu mình như thế thì họ tự nhiên chấp nhận nó.
Một ngày nọ, Tô Hàm Ngư cùng với Tịch Chiêu đi dọc bãi biển nhặt vỏ sò. Tô Hàm Ngư mới hỏi Tịch Chiêu.
“A Chiêu, vì sao huynh luôn đeo mặt nạ vậy? Mặt nạ này có gì đặc biệt quý giá sao?”
Tịch Chiêu bất giác sờ sờ mặt nạ, cười nói.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là từ nhỏ ta có vết bớt trên mặt rất xấu, cho nên đeo mặt nạ che đi.”
“Có thể cho muội xem được không?” Tô Hàm Ngư nhảy đến trước mặt Tịch Chiêu đưa tay muốn kéo mặt nạ.
Tịch Chiêu hơi giật mình, lùi lại một bước lớn tiếng quát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-dia-than-luc-chi-tranh/1737214/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.