Linh tổ mẫu ngồi thêm một lát, bầu không khí ngượng ngùng đến nỗi bà đứng dậy nói muốn đi thăm Tịch Nhiên. Nhưng Sơ Âm một mực nói chàng bế quan nên từ chối. Cho nên Linh tổ mẫu chỉ đành hậm hực ra về. Trước khi về bà chỉ để lại một câu.
“Dù sao đi nữa, cũng đến lúc nên có thiếu Linh chủ rồi.”
Sơ Âm nghe xong thì đỏ mặt. Chuyện này nào có phải nàng muốn là được chứ. Hơn nữa thời kì nhạy cảm như vậy, tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện thiếu Linh chủ. Nhưng mà ngẫm lại, Tịch Nhiên thực sự còn bao lâu nữa?
Linh tổ mẫu đi được một lúc, Tịch Nhiên từ Tịnh Đế Thất đi ra, nhẹ nhàng ôm lấy Sơ Âm từ phía sau.
“Bà ấy nói gì với nàng?” Tịch Nhiên cất giọng ấm áp, lại khiến Sơ Âm nghĩ đến những gì Linh tổ mẫu nói. Nàng đỏ mặt trả lời.
“Bà ấy…muốn có cháu bồng.”
“A. Chuyện đó sao?” Tịch Nhiên mỉm cười, môi kề bên tai Sơ Âm nhẹ thổi khí. “Vậy nàng thì sao? Nàng có muốn không?”
“Ta…ta…” Sơ Âm cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay Tịch Nhiên.
“Nàng như thế nào?” Tịch Nhiên càng cười lớn.
Lúc này mặt Sơ Âm đã đỏ như gấc, nàng vùng chạy về tư phòng. Tịch Nhiên ở phía sau chậm rãi đi theo, chỉ ba bước chân thì đã đuổi kịp nàng. Chàng cúi người bế thốc nàng lên, sau đó bước nhanh về phòng.
Sơ Âm rất muốn hét lên, nhưng mà nàng sợ người khác nghe thấy. Phủ Linh chủ bây giờ không phải chỉ có hai phu thê nàng và hạ nhân, mà còn có mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-dia-than-luc-chi-tranh/1737202/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.