Việc Sơ Âm thường xuyên đến phủ Linh chủ, lại thường cùng Tịch Nhiên đi ra ngoài đã dấy lên lời dị nghị trong nội bộ chấp chưởng Linh tộc.
Dù Linh tộc không ngăn cấm tình yêu tự do của người trong tộc, nhưng việc đến nhà và qua đêm cũng không phải chuyện họ có thể chấp nhận. Hơn nữa có lời đồn truyền ra rằng Sơ Âm mỗi khi qua đêm ở phủ Linh chủ cũng ở lại tư phòng của Linh chủ. Thậm chí có người còn nói rằng lúc đưa thư cho Linh chủ nhìn thấy Sơ Âm quần áo không chỉnh tề ngồi bên cạnh.
Lúc này Sơ Âm đang nằm dưới thân Tịch Nhiên, quần áo không chỉnh tề, tóc mai tán loạn, môi sưng đỏ, mắt mơ màng nhìn nam tử trước mắt nửa gương mặt ẩn sau mặt nạ cong khóe môi cười.
“Chàng…như thế này làm sao ta ra ngoài gặp người ta được chứ. Bên ngoài người ta dị nghị ầm cả lên.” Sơ Âm che mặt mắng.
“Ta cũng đâu có làm cái gì.” Tịch Nhiên vờ vô tội nói.
Sơ Âm không lên tiếng. Nàng giả vờ không để ý đến mấy lời dị nghị kia, nhưng mà thật lòng nàng mỗi lần nghe họ bàn tán xôn xao, thêm muối dặm mắm trong lòng khổ sở biết bao. Sẽ không ai dám nói nửa chữ đến Tịch Nhiên vì chàng là Linh chủ, vậy thì nàng sẽ là mục tiêu công kích. Tịch Nhiên hiểu, nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể ôm nàng vào lòng an ủi.
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Có chàng mới là vấn đề đấy. Sơ Âm tự nhủ như vậy. Ngoài cửa lại vang lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thien-dia-than-luc-chi-tranh/1737185/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.