🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xử lý xong Hữu Dương, Tuyết Phong đem hắn nhốt vào một căn nhà hoang cách đó không xa, rồi hắn rời đi tìm đối tượng tiếp theo đó là tên thiếu gia Phi Lâm.

Phi Lâm này không có mê cờ bạc như Hữu Dương, theo như Tuyết Phong đều tra được thì Phi Lâm thường hay lui tới Xuân Hồng Viện một kỷ viện không thua gì máy so với Túy Xuân Viện, Xuân Hồng Viện nằm ở phía tây Bách Hoa thành.

Tuyết Phong đi tới Xuân Hồng Viện, nhưng không có đi vào vẫn ngồi bên ngoài chờ đợi, ngồi chờ hồi lâu mặt trời đã qua đỉnh thì bên trong Xuân Hồng Viện có một thanh niên đi ra, chính là Phi Lâm vẽ mặt hớn hở vui tươi,tuy có chút lao lực nhưng tinh thần đầy phấn chấn.

Phi Lâm men theo con đường quen thuộc trở về Phi gia Phi phủ, nhưng vừa đi được nữa đường thì Phi Lâm đã bị chặn đường, một thiếu niên đứng khoanh tay lưng dựa vào vách tường huýt sáo nhìn hắn, chính là Tuyết Phong.

Phi Lâm dừng lại nghi ngờ nhìn Tuyết Phong, Phi Lâm nhất thời chưa nhận ra Tuyết Phong nghi ngờ chấp tay hỏi " Không biết là vị đạo hữu là ai cớ sao chặn đường của ta ".

Tuyết Phong cười to chế giễu nhìn hắn " Phi Lâm thiếu gia quên ta nhanh vậy sao, không nhận ra ta luôn à ".

Nghe Tuyết Phong nói thế thì Phi Lâm mới nhìn kỹ lại thì mới nhận ra, hóa ra là nhóc con Tuyết Phong lần trước bị hắn và mấy người Chung Vũ đánh đó mà.

Sau khi nhận ra là ai Phi Lâm cười to nói " Ta tưởng là ai hóa ra là ngươi, Tuyết Phong ngươi không lo tìm chỗ để trốn còn chạy đi ra,làm sao không sợ bị đánh nữa à hahaha ".

Tuyết Phong nhìn hắn như tên hề, lần này hắn không trêu đùa như tên Hữu Dương kia nữa, mà là nghiêm túc giải quyết mau lẹ, hắn còn phải đi hái linh dược để đổi luyện hồn đan tu luyện, không có dư thời gian dây dưa với bọn họ.

Tuyết Phong không nói gì hết, vun tay nắm ra một đấm, nắm đấm được đạo hỏa bao trùm cuồn cuộn thêu đốt, sức nóng tỏa ra làm da thịt của Phi Lâm như bị thêu đốt tan chảy,hắn giật mình vội tung ra một chưởng ngăn cản nắm đấm của Tuyết Phong, nhưng nắm đấm của Tuyết Phong mạnh hơn đánh tan chưởng ấn của Phi Lâm đánh thẳng vào ngực hắn đánh hắn bay ra xa.

Lăn lộn vài vòng mới dừng lại, Phi Lâm phun ra một bụm máu sắc mặt tái nhợt gian nan đứng dậy, hắn giật mình mà sợ hãi càng là không thể tin được, mỗi hai tháng thời gian mà Tuyết Phong lại mạnh hơn rất nhiều, lần trước sức chống cự của Tuyết Phong trước mặt hắn yếu ớt vô cùng không sức chống đỡ,mà giờ chỉ một đấm đã đem hắn đánh trọng thương.

Với lại hắn quá khinh địch không đề phòng, nếu như hắn cẩn thận thủ thế phòng hộ sẽ không bị thương nặng như vậy.

Tuyết Phong một kích đắt thủ không dừng lại, lao tới với tốc độ nhanh quyền đấm cước đá liên tục đánh ra, Phi Lâm không sức chống đỡ bị đánh liên tục không trụ được lâu liền bất tĩnh hôn mê.

Tiếp tục đem Phi Lâm về chỗ đã để Hữu Dương, đặt hắn nằm cạnh rồi lấy ít rôm che khuất lại, rồi lại rời đi tìm người thứ ba Lại Tự Mẫn Y, tên này thì thận trọng hơn rất nhiều rất đa nghi, nên ít khi lui tới các chỗ ăn chơi chỉ lâu lâu mới đi một lần, Lại Tự Mẫn Y người này mưu trí linh hoạt hơn, lần này Tuyết Phong tìm cơ hội để đánh lén Lại Tự Mẫn Y rất khó khăn.

Chờ đợi hơn ba ngày Tuyết Phong mới Lại Tự Mẫn Y bước chân ra khỏi phủ, điều ngạc nhiên hơn là Lại Tự Mẫn Y đã đạt tới bát tinh Hồn Thần cảnh.

Tuyết Phong nhìn theo hướng Lại Tự Mẫn Y rời đi, muốn bắt được Lại Tự Mẫn Y không dễ cảnh giới ngang nhau rất khó để bắt được hắn, suy tư một hồi hắn nghỉ ra được một cách nhưng không biết có thành công hay không.

Không vội ra tay, Tuyết Phong đi theo sau Lại Tự Mẫn Y, chầm chậm không dám đi quá gần sợ bị phát hiện, phương hướng mà Lại Tự Mẫn Y đi chính là Chung phủ, Tuyết Phong thầm nghỉ nếu mà Chung Vũ đi cùng với Lại Tự Mẫn Y vậy thì càng tốt một làn xử luôn cả hai thì càng tốt.

Lại Tự Mẫn Y bước đi thong dong thoải mái chẳng mấy chóc đã tới Chung phủ, hắn theo người hầu đi vào trong Tuyết Phong không thể đi vào chỉ đành đứng bên ngoài chờ đợi mà thôi.

Lại Tự Mẫn Y được người hầu dẫn đi tới tiểu viện của Chung Vũ, bước đi vào Lại Tự Mẫn Y thấy Chung Vũ đang đứng bên bờ cho cá ăn thư thả biết mấy.

Đi tới bên cạch Chung Vũ, vương tay bốc ít thức ăn cho cá rải xuống hồ cho cá ăn, xong quay sang nhìn Chung Vũ nói " Chung huynh thật có nhã hứng a".

Chung Vũ không nhìn Lại Tự Mẫn Y vẫn chăm chú cho cá ăn nói " Mẫn Y ngươi rảnh rỗi tới đây kím ta,là có chuyện gì sao ".

Lại Tự Mẫn Y mĩm cười nói " Buồn chán nên tới rũ Chung huynh đi Túy Xuân Viện vui chơi cho thoải mái đó mà ".

Chung Vũ gật đầu nói " Cũng được vài ngày hôm nay ở cũng có chút buồn chán, đi Túy Xuân Viện vui chơi thỏa thích nghe nói bọn họ vừa tuyển được vài mỹ nhân xinh đẹp đấy haha ".

Lại Tự Mẫn Y cũng nở nụ cười khoái chí, nhưng hắn lại quay sang hỏi Chung Vũ " Chung huynh dạo gần đây ngươi có gặp bọn Phi Lâm và Hữu Dương không,vốn là ta cũng muốn rũ bọn hắn nhưng thuộc hạ của ta lại bảo không gặp được bọn hắn ".

Chung Vũ lắc đầu nói " Không gặp,với lại hai tên này bản tính ăn chơi không ở chỗ này thì cũng ở chỗ khác,cả Bách Hoa thành lớn như vậy nhất thời không gặp thì có chuyện gì to tát,không quản bọn hắn ta với ngươi đi là được ".

Lại Tự Mẫn Y gật đầu Chung Vũ nói cũng có lý nên hắn không quản tới nữa, hắn cùng Chung Vũ rời đi ra khỏi Chung phủ, hai người bọn họ vừa đi vừ nói rất nhanh đã tới Túy Xuân Viện, Tuyết Phong vẫn âm thầm đi phía sau, trong mắt toát rq sự vui vẻ cả hai đi cùng nhau chính là điều mà hắn mong muốn, không cần đánh đấm vẫn có thể tóm được cả hai.

Hai người Chung Vũ và Lại Tự Mẫn Y đi vào bên trong, đi lên trên lầu bốn vào phòng chữ thiên hai người bọn họ là khách quý ở Túy Xuân Viện này, Tuyết Phong cũng đi theo vào nhưng hắn lấy vải che lại khuôn mặt sợ bị Mộng Miên phát hiện.

Hắn sợ Mộng Miên phát hiện,nhưng hắn nào có biết khi hắn vừa vào Túy Xuân Viện Mộng Miên đã phát hiện hắn rồi, Mộng Miên nghi hoặc nhìn theo bóng lúng của Tuyết Phong nói " Tính làm việc xấu gì mà che mặt lại đây, lén la lén lút không có chuyện tốt ".

Bên cạch nàng còn có một nam tử khác,không ai xa lạ chính là đại thiếu gia Từ Vân Nguyên,hắn cũng nhìn theo Tuyết Phong đang đi thì mĩm cười nói " Hahaha Sắp có trò hay để coi rồi, không cần kinh động hắn để xem tên nhóc này muốn làm gì đây ".

Mộng Miên cũng mĩm cười nói " Mặc dù không biết hắn muốn làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt ".

Từ Vân Nguyên chợt thở dài nhìn Mộng Miên nói " Ngày nào ta cũng tới mong là có thể thay đổi tâm ý của nàng, mà xem ra ta thật không thành công a ".

Mộng Miên nhìn hắn nói " Đại thiếu gia không phải người mà ta thích ".

Bên kia Tuyết Phong đi vào gian phòng cạch bên với phòng của Chung Vũ và Lại Tự Mẫn Y, hắn chờ đợi đượt một lác có một nữ tử mang rượu đi ngang qua phòng hắn,Tuyết Phong nhanh tay ném một viên thuốc vào bàu rượu, nữ tử này chỉ là người phàm nên không phát hiện được Tuyết Phong giở trò.

Nữ tử này đẩy phòng của Chung Vũ đi vào, đặt rượu xuống bàn bên trong phòng ngoài Lại Tự Mẫn Y và Chung Vũ ra còn có bốn nữ nhân khác nữa, cả bốn đều vô cùng xinh đẹp đang cùng Chung Vũ và Lại Tự Mẫn Y chơi đùa vô cùng sung sướng.

Mấy nữ nhân này thay nhau rót rượu hầu hạ Chung Vũ và Lại Tự Mẫn Y uống, nhưng chỉ được thời gian ngắn cả hai đều ngục xuống,nằm úp xuống bàn bất tĩnh,cả bốn nữ nhân này thì giật mình còn chưa kịp phản ứng gì thì Tuyết Phong xong vào, đem hai người Chung Vũ và Lại Tự Mẫn Y trèo qua cữa sổ rời đi, sự việc quá nhanh cả bốn nữ nhân này đều phản ứng không kịp vội kinh hô một tiếng, nhưng người đều đã mất tiêu.

Tuyết Phong đem cả hai người Chung Vũ tới ngôi nhà đã nhốt Phi Lâm và Hữu Dương, đem bọn họ trối chặt lại đặt bọn hắn nằm ngay ngắn một bên, còn Tuyết Phong thì ngồi nghỉ một bên vài ngày này lao tâm lao lực có chút mệt a.

Thời gian trôi tới canh năm, Tuyết Phong mới thức tỉnh đứng dậy đem bốn người lô đi,kéo lê trên mặt đất đi hướng cữa thành, Tuyết Phong lột hết đồ trên người bọn hắn sau đó treo cả bốn lên tường thành, còn viết vài chữ lên người bọn hắn,ngắm nghía một hồi cảm thấy rất tốt rồi mĩm cười rời đi.

Buổi sáng sớm nắng lên, người dân trong thành thức dậy bắt một ngày mới, nhưng có vài người đi tới cữa thành thì mới phát hiện có người bị treo bên trên, không một mảnh vải trên người thì vội kinh hô hét lớn lên.

- " Mọi người nhìn xem có người bị treo trên cữa thành".

Tiếng hét của người này làm nhiều người giật mình vội chạy lại xem, thì quả thật trên tường thành treo bốn người nam nhân không mặc quần áo, trên người còn có dòng chữ.

- " Ta là kẻ xấu xa đầy tội lỗi ".

Chuyện này lan truyền càng lúc càng nhiều người vây xem, cữa thành bị vây chặt kín tiếng huyên náo vô cùng, cả bốn người Chung Vũ đều bị kinh động tĩnh dậy.

- " Sao mà ồn quá vậy có chuyện gì sao ".

Chung Vũ theo bản tính mà quát lớn,trong cơn mê mang hắn vẫn tưởng mình đang ở trong Chung phủ.

Khi hắn nói xong mọi người bên dưới cười phá lên, ai áy đều vui vẻ vô cùng tiếng cười quá làm cả bốn người Chung Vũ trong cơn mê mang dần dần tỉnh lại, cảnh trước mắt bọn hắn chính là có vô số người vây quanh mà ánh mắt bọn họ đều nhìn về bản thân mình, cảm nhận được có điều lạ, vội vàng định thần dò xét thì mới phát hiện được là điều lạ gì.

Aaaaa

Aaaaa

Aaaaa

Aaaaa

Cả bốn quá kinh hãi và hoảng sợ, trên người bọn hắn không còn mảnh vải nào,đều lõa thể trước mặc bàn dân thiên hạ, mà bên dưới còn có vô số nữ nhân, già có trẻ có con nít cũng có, mà người già nhìn thì mĩm cười thích ý còn người trẻ thì có người ngại ngùng không dám nhìn thẳng, chỉ lâu lâu nghien nhìn dò xét một chút còn con nít thì bị người lớn che mắt không cho nhìn, nhưng có nhiều đứa bạo gan lén lút nhìn.

Có nhiều nữ nhân mạnh bạo lớn tiếng nhận xét.

- " Sao mà nhỏ quá vậy,nhin còn thua cả con nít luôn đầy ".

- " Đúng vậy nhỏ như thế thì mần ăn được gì ".

Nhiều nam nhân khác đứng kế bên cảm giác ngượng ngùn lây, có nhiều người cười khan.

Còn bốn người Chung Vũ bây giờ muốn đập đầu chết quách cho xong, nổi nhục nhã này bọn hắn sao có thể sống tiếp được nữa, lại còn bị người khác nói là quá nhỏ vừa nhục vừa phẩn nộ.

Đây không chỉ bọn hắn bị nhục nhã, cả gia tộc đều bị bọn hắn làm nhục nhã theo.

- " Tuyết Phong ta chết cũng không tha cho ngươi ".

Phi Lâm va Hữu Dương tức giận rống to, sau đó bọn hắn cắn lưỡi tự tử.

Chung Vũ và Lại Tự Mẫn Y nghe hai người bọn họ rống giận thì mới biết là do ai làm, tức thì bọn hắn phẩn nộ vô cùng rống giận gào to.

- " Tuyết Phong lão tử nhất định chém ngươi ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.