“Người đứng dưới gốc cây cao cao, ngẩng đầu nhìn cành lá rủ lòa xòa, từng chùm mận đỏ thắm, nhìn ai thoăn thoắt leo trèo, như khỉ con vượt sông băng núi, như chim con gãy cánh làm tổ.”
Mận rơi, mận rớt, đầy ắp cái thúng to.
Ngả sang con đường bên trái, cách quán nước không xa, vườn mận chín đỏ một góc trời lạnh giá, nằm im lìm sau dãy tre xanh xanh um tùm.
Những trái mận to nhất thường mọc trên cái cây cao và lớn nhất trong vườn. Chính là gốc cây già nép mình bên bụi chuối non, chiếm nửa diện tích khoảng đất trống. Phần rễ sâu của cây uốn mình chia từng nhánh nhỏ, bề mặt gỗ nhỡ ram ráp và sần sùi. Tán lá xòe rộng, kiên cố vươn cao, đón gió trời rạng đông, hứng sương chiều đổ muộn. Sắc đỏ thẫm loang trên chùm trái ngọt căng mọng, nhè nhẹ đong đưa dưới cành. Hương thơm dịu ngọt thoang thoảng tràn vào ruột gan cảm giác dễ chịu.
Rơm khô xếp chồng trên đất, trải đều quanh gốc cây, trái nào chín rớt cũng đỡ bị dập mạnh bên ngoài. Nghe chủ quán nước kể, tôi mới biết cái cây mình đang trèo đã già đời lắm rồi. Đến tháng Tám năm sau là tròn mười chín. Tính ra nó còn lớn hơn tôi, tận bốn tuổi.
Lòng bàn chân thấy nham nháp, trơn ướt, bất cẩn một cái là té như chơi. Có lẽ do mấy ngày nay mưa lớn, không khí dày đặc sương nên chỗ nào cũng ẩm ướt hơi nước. Tôi vịn chặt cành cây to, nhấc chân, chầm chậm di chuyển, bàn tay từ từ đưa ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thanh/2587634/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.