Chương trước
Chương sau
Người đời từng nói: "Vạn linh đều có kiếp, do trời tạo ra, người phải gánh chịu, khởi nguồn do tâm, thất tình lục dục, liên miên vô tận."

Đồ Nguyên hiện tại gặp phải một kiếp.

Khi Long Trì Thiên Cung Chu Thanh tìm được hắn, có thể nói để cứu Diêu dao, cần hắn phải trả giá, đó thực ra là một lần thử thách tâm linh với Đồ Nguyên.

Một người từ nhỏ đến lớn, nếu có thể sống vài trăm năm thậm chí hơn ngàn năm, nhưng thực tế, thời kỳ trưởng thành nhanh nhất là trước một trăm năm. Mà mỗi sự lựa chọn trong thời điểm đó, đều là một lần tâm linh thăng hoa và biến đổi.

Đồ Nguyên lựa chọn lấy thân mình tiến vào Thánh kinh Khổng Tước vương triều để được Long Trì Thiên Cung cứu Diêu dao, đây là nội tâm hắn lựa chọn.

Đến khi Thánh kinh gặp nguy, hắn rất rõ ràng, một người tu hành, mỗi một lần thử thách, mỗi lần trải qua đại nguy hiểm đều là độ kiếp.

Trong Thánh kinh không biết từ lúc nào đã nổi lên sương mù.

Hai đầu hẻm nhỏ hoàn toàn mù mịt, đã không thể thấy rõ rồi.

Có người nói Thánh kinh Khổng Tước vương triều là thần quốc giữa thế gian, trước kia Đồ Nguyên còn không tin, nhưng giờ khắc này, hắn nhận ra nhận định như vậy cũng không hề sai.

"Có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống uống một chén, dù sao thêm một vị bằng hữu cũng không phải là chuyện xấu." Đồ Nguyên cười cười nói.

Dưới tình huống như vậy hắn còn có thể cười mở miệng, tâm thái thật trấn định.

Từ lúc quyết định tới Đô thành Khổng Tước vương triều Thánh kinh đến giờ, hắn phát hiện mình đối với chuyện sinh tử không còn quá để ý.

"Đúng vậy, rất không tệ, thật sự rất có ý tứ." Thanh niên mặc y phục hoa lệ nói: "Ta tên là Đoàn Loan, coi như nể mặt một kẻ thú vị như ngươi, trước khi chết cho ngươi được biết tên của ta."

Đoàn Loan là một người vô cùng có thiên phú trong đám trẻ tuổi Đoàn gia, chỉ bởi tính tình hắn cổ quái, không nghe chịu Ngụy Hồng Ảnh quản thúc, vì vậy quanh năm suốt tháng rất ít khi trở về Đoàn gia, cũng không thay mặt Đoàn gia đi tòng quân, chuyện thích làm nhất vẫn là uống rượu xem ca kỹ trong thanh lâu, từng có lần qua đêm ở Vạn Hoa Lầu nửa năm không ra khỏi cửa, mỗi đêm đổi một cô nương.

Mà những cô nương kia, có thể được Đoàn Loan sủng ái là một chuyện rất đáng mừng.

Đồ Nguyên không nói thêm gì nữa, quan sát Đoàn Loan, trông như còn chưa tỉnh ngủ, nhưng ánh mắt của hắn đang sáng rực.

Đoàn Loan vươn tay, năm ngón tay chầm chậm xòe ra, đưa lên từ ngực, qua mặt, vượt qua tầm mắt, khi năm ngón tay hoàn toàn xòe ra, lòng bàn tay lấp lánh ngân quang.

Ngân quang có từng vệt hoa văn, đan như mạng nhện, từ lòng bàn tay bay lên, hơi chút nhấp nháy đã hóa to lên.

Đó là Đoàn gia truyền thừa Cấm Linh Võng, lúc này do Nguyên Thần Cảnh giới người thi triển đi ra, Đồ Nguyên chợt cảm thấy hư không bị khóa chặt lại rồi.

Hắn này một trương Cấm Linh Võng là do Nguyên Thần biến thành, hòa cùng thiên địa, so với pháp thuật cảnh giới Thần Anh hoàn toàn khác biệt.

Trong mắt Đồ Nguyên chỉ nhìn thấy một vùng ngân quang chói lọi, hắn là Thần Anh tu vi, kém một cảnh giới, căn bản là không nhìn thấu được vùng ngân quang đang chụp xuống.

Nhưng hắn cũng không định trốn, lùi lại một bước, đưa tay chạm vào vách tường trong hẻm.

Mặt tường có cấm văn, khi Thánh kinh lập thì vách tường này cũng nằm trong bố trí. Ngay khi Đồ Nguyên đưa tay đặt lên vách tường, trong tíc tắc khí tức trên thân hắn chợt biến đổi.

Khi Đồ Nguyên còn chưa kết Kim Đan, từng thủ hộ Hắc Chi Lĩnh, lúc đó hắn bày ra một tòa pháp trận triệu hồi thần linh.

Về sau hắn cũng không còn dùng nữa, vì hắn luôn không ở cố định một nơi, cho dù khi ở Vạn Thánh Sơn, hắn cũng không bố trí trận pháp này, vậy không có nghĩa hắn không tiếp tục nghiên cứu trận pháp đó.

Ngược lại, hắn đã từng nghiên cứu thấu triệt, mà từ sau lần nghiên cứu đó, hiện tại khiến cho hắn ở trong Thánh kinh có gan đối đầu một vị Nguyên Thần Pháp Thân, dù là Nguyên Thần Pháp Thân mới chỉ vượt qua nhất trọng thiên kiếp, cũng đủ chứng minh sự tự tin của Đồ Nguyên.

Trong Long Trì Thiên Cung hắn lựa chọn "vô tàng tu di thân thông thuật", có một lý do khác là vì hắn đối với trận pháp triệu hồi thần linh từng có lý giải riêng.

Hai thứ hợp lại, khiến hắn lúc này có thể triệu tập được linh ý của Thánh kinh.

Đoàn Loan chỉ cảm thấy Đồ Nguyên trong lúc đó chợt biến thành trống rỗng, như muốn thoát khỏi cấm chế của mình, hư không rung động, thân thể Đồ Nguyên đột nhiên như nối liền với tòa thành làm một.

Hắn cảm giác đang đối mặt với Thánh kinh thành.

Trong Thánh kinh không có thần linh, nhưng lại có linh ý, cho tới nay, Thánh kinh được ý thức Khổng Tước Đại Minh Vương bao phủ thấm vào, khi Đồ Nguyên kết nối với vách tường này, hắn như thấy được một vùng quang hoa, quang hoa màu hoàng kim, lộ ra khí thế bá đạo, uy nghiêm mà cao quý.

Khi linh ý tràn vào trong tim, lúc đầu Đồ Nguyên cảm giác mình như tảng đá ngay bờ biển, gắt gao thủ hộ một điểm ý thức trong lòng, mặc kệ sóng xô ập vào.

Trước đó Tô Cảnh Ngọc Pháp Thân ẩn nấp trong thân thể hắn, Đồ Nguyên chỉ hơi chút cảm giác, mà lúc này Đồ Nguyên dùng chính mình liên kết, nhập vào.

Một đợt sóng linh ý ập qua, ý thức Đồ Nguyên không vì thế mà tán đi, nhưng hắn nhận ra ý thức của mình đã đến bên bờ sụp đổ.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể mượn dùng Đại Minh Vương linh ý hay sao? Thật là khờ dại, ngươi sao có thể chịu nổi Đại Minh Vương linh ý." Đoàn Loan cười cợt.

Nhưng mà đang ở hắn dứt lời, Đồ Nguyên bất chợt đưa tay lên chỉ vào hắn, một vệt linh quang từ ngón tay lao ra cực nhanh, nhanh như ánh kiếm.

Đây không phải pháp thuật gì đặc biệt, chỉ là pháp lực ẩn chứa ý chí của chính Đồ Nguyên và linh ý Thánh Kinh biến thành mà thôi.

Nhưng Đoàn Loan sắc mặt lại thay đổi, vì vệt linh quang này vậy mà xé tan Cấm Linh Võng của hắn.

Hơn nữa uy lực không hề giảm lao cực nhanh về phía mình, phương thức đấu pháp cơ bản nhất của một vị tu sĩ tất nhiên là trực tiếp sử dụng linh lực bản thân, chỉ vì dùng phương thức này so với các loại pháp thuật thì quá mức thô thiển.

Thế nhưng bên trong đạo linh lực này của Đồ Nguyên, ẩn chứa linh ý Thánh kinh Khổng Tước vương triều, vì lẽ đó, đạo linh lực này đã biến thành một thanh kiếm vô kiên bất tồi.

Vệt sáng cực nhanh, Đoàn Loan vung tay lên, một mặt gương xuất hiện trước mặt của hắn. Mặt gương phát ra quang hoa ngũ sắc, toàn bộ con hẻm lấp lánh sắc màu.

Trong tích tắc mặt gương xuất hiện, đã biến thành một dải ánh sáng ngũ sắc.

Vệt linh quang Đồ Nguyên xuất ra đâm vào trên mặt kính.

"Anh..." phảng phất tiếng kiếm ngân vang.

Dải ánh sáng bay ra, lại hóa thành mặt gương, dù vẫn tràn đầy quang hoa đủ loại màu sắc, nhưng rõ ràng đã nhạt hơn rất nhiều.

"Muốn chết." Đoàn Loan giận dữ, mặt gương này là Bảo Kính hắn tế luyện nhiều năm, cực kỳ trân trọng, thế nhưng lại bị Đồ Nguyên làm tổn thương linh tính.

Mặc dù mặt ngoài trông không có hư hao gì, nhưng tâm thần Đoàn Loan tương liên với mặt gương này, biết rõ linh tính Bảo Kính của mình đã bị tổn thương, cần phải lại tế dưỡng một khoảng thời gian rất dài mới được như lúc đầu.

Nhưng còn chưa đợi hắn động thủ lần nữa, Đồ Nguyên đã động, bước một bước đã đến ngay trước mặt hắn.

Đột ngột xuất hiện, đưa tay chộp về phía mặt Đoàn Loan.

Lòng tàn tay có những tia khí đen vờn quanh, như mơ hồ nghe được tiếng khóc của vô số oan hồn.

Đây là Nhiếp Linh Cầm Nã Pháp được Đồ Nguyên tu luyện ngay từ khi mới bắt đầu tu hành.

Chẳng qua lúc này Nhiếp Linh Cầm Nã Pháp và trước đây hoàn toàn khác biệt, Đoàn Loan cảm nhận được hung ý phô thiên cái địa ập đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.