Người nọ đứng trên cây không hề có ý định xuất thủ, vì ánh mắt y đang nhìn chăm chú vào một hướng khác, nơi đó có một lão vượn đang soi xét y.
Đồ Nguyện hiện thân ở phía xa, hắn chưa từng thấy lão vượn trông đáng sợ như vậy, đôi mắt lão âm tà như quỷ mị, hắc diễm (diễm: lửa) quanh thân bốc lên hừng hực.
Kẻ yêu ma vừa mới xuất hiện đã đáng sợ như vậy, nhưng lão vượn vừa hiện thân lại khiến y lập tức dừng tay, có thể thấy lão vượn mang đến cho y áp lực không nhỏ.
Đồ Nguyên không hề rời đi, lúc này hắn đã khẳng định, tu vi hai người họ đều là Nguyên Thần.
Hắn không biết giữa họ có ân oán gì, hắn chỉ là người ngoài cuộc, nhưng hắn biết, lão vượn quay về vì cứu mình.
Thân hình kẻ kia bắt đầu phiêu phù lơ lửng, như không hề có trọng lượng, nếu không phải Đồ Nguyên đang nhìn, căn bản không cảm giác được sự hiện hữu của y.
Y vươn tay ra.
Lắc mình một cái đã đến sát người lão vượn, tay y vung hời hợt về phía cổ lão vượn như không có chút lực.
Lão vượn chợt nhảy lên, tay người nọ xẹt qua một cây đại thụ, trong nháy mắt toàn bộ thân cây hóa thành bụi mù, không có gì kinh thiên động địa, chỉ có thong thả mà phiêu phiêu như vậy, thế nhưng chỉ một cái vung tay, Đồ Nguyên lạnh cả sống lưng.
Hắn nghĩ nếu vừa rồi một kích đó đánh về phía mình, bản thân vẫn có thể thoát được bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-mon-phong-than/2998609/quyen-6-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.