Đồ Nguyên cảm khái.
Có rất nhiều chuyện nếu chưa trải qua thì căn bản vô pháp cảm nhận được, những cố sự nghe người ta nói tới hoặc là nhìn thấy, chung quy là chuyện của người khác, chỉ có khi chính mình trải qua, một tiếng thở dài, trong đầu óc nhớ lại, thì là những lời nói kia chính mình đã từng nghe qua.
Nhưng lúc này nghĩ lại những lời đó, rồi nói ra miệng lại có một cảm giác nặng trịch.
Năm đó đồng dạng là thanh niên nhân, bây giờ cũng đã hiện ra vẻ già nua, nếu như Tạ phủ vẫn còn, hắn nhất định là quản sự rồi, nhưng hiện tại lại vẫn cứ là làm chuyện bưng thức ăn cho người.
"Ngươi thế nào lại ở chỗ này."
Đồ Nguyên vừa hỏi, lão Trần liền thở dài một hơi: "Có thể sống sót đã không sai rồi."
"Thế nào?"
"Tạ phủ đổ rồi, ngay cả tướng quân và phu nhân đều khó thoát kiếp nạn này, những người chúng ta đây tự nhiên chỉ có tan rã giữ mình rồi." Lão Trần nói.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi thế nào lại ở đây?" Đồ Nguyên hỏi.
"Tiên sinh có đi xem qua Tạ phủ hay không."
"Đi nhìn thoáng qua, đã là Đoạn phủ rồi."
"Đúng, chính là Đoạn phủ, người của Đoàn gia hại tướng quân."
"Đoàn gia? Ta thế nào nghe nói là Khổng Tước vương của các ngươi?"
"Nào có a, đó đều là tin đồn, đều là Đoàn gia, người của Đoàn gia hại tướng quân." Lão Trần khẳng định, không chỉ nói, còn nhìn khắp nơi.
"Lão Trần, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-mon-phong-than/2998533/quyen-6-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.