Đối với Đồ Nguyên mà nói, vô luận Khúc Nguyên Tuyền ở lại hay là cùng theo mình, mình đều sẽ tận tâm. Nếu lưu lại, hắn sẽ để lại công pháp bí quyết, đi cùng mình, tự nhiên là chính tay dạy bảo.
Lục Tứ Cô nghe Đồ Nguyên nói, chỉ là sửng sốt, lập tức trả lời, nói đương nhiên là đi theo chân nhân, ta tại Vương gia áo cơm không lo, không có việc gì, a Tuyền cùng theo chân nhân mới có thể học được bản lĩnh thật sự.
Nàng nói đến đây, nhìn nhìn Khúc Nguyên Tuyền, nói ra: "Ta biết, kỳ thực a Tuyền cũng không thông minh, khi nó còn bé học nói đã chậm hơn người khác, lại bị sợ hãi, so với những đứa nhỏ khác thì càng thêm nhát gan, ngài có thể nhận lấy nó làm đệ tử cũng là thương cảm chúng ta cô nhi quả phụ, cả đời này của ta, sẽ sống tại nơi đây, chỉ chờ tới ngày ta già, a Tuyền có thể trở về tiễn ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Đồ Nguyên nhìn Lục Tứ Cô, nhìn nhìn Khúc Nguyên Tuyền, trong lòng cảm khái.
Hắn thu Khúc Nguyên Tuyền làm đệ tử, xác thực có thể yếu tố thương cảm, bất quá nếu đã nhận vậy thì nhất định sẽ dụng tâm dạy bảo.
Quyết định sau cùng là mười năm sau, Khúc Nguyên Tuyền nhất định phải trở về, bởi vì lúc đó, Lục Tứ Cô cũng đã lớn tuổi, mà Khúc Nguyên Tuyền cũng củng cố chắc nền tảng rồi, có thể không cần phải lúc nào cũng đi theo bên cạnh Đồ Nguyên.
Đến đêm, Đồ Nguyên dẫn theo Khúc Nguyên Tuyền rời đi rồi.
Khúc Nguyên Tuyền còn có phần lưu luyến không nỡ.
Đồ Nguyên đợi một hồi, nói ra: "Một tu sĩ, tâm tồn hiếu đạo là chuyện tốt, nhưng hành sự cần phải quyết đoán, bất chấp tại tình, cũng không lấy bất cứ cái gì chứng đạo làm lí do trảm cắt tình cảm trong lòng, ngươi bây giờ còn nhỏ, chờ về sau lớn rồi, mình cần phải có quyết đoán."
Đây là cảm ngộ mà Đồ Nguyên có được sau khi đi tới trên thế giời này lâu như vậy, tại trong lòng hắn, rất nhiều chuyện là như xuân phong tới, hoa tự nở, sương tuyết hạ xuống, bầu trời tuyết trắng. Hắn không dám nói điều mình lĩnh ngộ chính là đại đạo chân lý, nhưng xác thực chính là thứ trong lòng mình. Nếu không phải là đệ tử của mình, sao có thể nói những điều này.
Những điều như vậy, thường thường là kinh lịch qua, mới có cảm ngộ.
Đồ Nguyên sở dĩ sẽ có những cảm ngộ này là bởi vì linh hồn hắn không phải thuộc thế giới này, cho nên khi đi tới thế giới này, hắn có một loại cảm giác phân li ra ngoài thế giới, tại trên đời này, người có thể lưu lại dấu ấn trong lòng hắn là không nhiều.
Vì vậy hắn mới có loại ý cảnh ‘thanh tuyền thạch thượng lưu, trăng sáng tùng gian chiếu’ đó. (khung cảnh thanh tịnh an nhàn, người thuận theo bản tính, điềm nhiên bình thản)
Hắn cơ hồ không có điều gì hận. Mà nếu nói tưởng niệm thì là có một người cùng sinh sống mấy năm - Diêu Dao và sư phụ Khuất Thành, còn có những bằng hữu kết giao trên Vạn Thánh sơn kia.
Mỗi người tồn tại tại trên đời này, đều là một cái giao điểm trong lưới đạo, lúc ban đầu chỉ có phụ mẫu thân nhân của mình, chậm rãi kết giao bằng hữu, cuối cùng kết ra một cái lưới thật lớn.
Có người tại trong cái lưới này dây dưa giãy dụa, bị tấm lưới đó quấn chặt lấy, giãy dụa không ra. Loại này là hồng trần quấn thân, mà có một số người thì cuộc đời mặc dù cũng đan bện một tấm lưới, nhưng lại như con nhện, không bị cái lưới này của mình cuốn lấy.
Đến đêm. Đồ Nguyên dẫn theo hai vị đệ tử ra khỏi thành, hướng về phía tòa núi có thi mị ẩn độn mà đi. Nhưng vừa ra An Nhạc thành, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác như bị thứ gì đó quấn lấy.
Hắn biết, mình đã bị người theo dõi, hơn nữa còn là kèm theo sát cơ.
Tại nơi này, có sát cơ với mình thì chỉ có một người, đó chính là Bích Ba Hồ Quân. Hắn biết, Bích Ba Hồ Quân bởi vì tại Vương phủ có Ngũ gia mở miệng, gã mới nhẫn nhịn lại cơn tức, nhưng mình vừa ra khỏi thành, gã nhất định sẽ tìm đến.
Hơn nữa, hơn nữa sở dĩ Đồ Nguyên đi ngay trong đêm cũng chính là vì không để gã chờ quá lâu, nếu mình đi mà gã không biết, Lục Tứ Cô tại nơi đó, gã nhất định sẽ không buông tha cho Lục Tứ Cô, vì vậy nếu Bích Ba Hồ Quân không đến tìm hắn, hắn cũng sẽ đi tìm Bích Ba Hồ Quân kia.
Hắn cũng không có nhắc nhở Phạm Tuyên Tử và Khúc Nguyên Tuyền, y nguyên là cứ như vậy mà đi. Hắn đi ở phía trước, hai người theo ở phía sau, trong bầu trời lác đác ngôi sao, chiếu không ra bóng của họ.
Con đường đá dưới chân, đạp vang lạch cạch.
Khúc Nguyên Tuyền có phần lưu luyến, tâm tình suy sụp, tâm tình Phạm Tuyên Tử không tệ, rời Vạn Thánh sơn là một chuyện nàng rất cao hứng, nàng từ lâu muốn hành tẩu thiên hạ, không nguyện ý một mực ngây tại trên Vạn Thánh sơn.
Tuy nói đối với việc sư phụ giết chết người của Thánh Linh giáo rồi suốt đêm hạ sơn, nàng rất không đồng tình, nhưng nàng biết, sư phụ làm như vậy chính là vì tốt cho mình và sư đệ.
Sư phụ nói Phần Thành Ma quân là người của Thánh Linh giáo, nơi đó còn có một người của Thánh Linh giáo theo dõi sát sao, nhưng Phạm Tuyên Tử cảm thấy cũng không cần phải sợ, nếu như tới chỉ là loại người như Phần Thành Ma quân Dương đạo nhân kia thì tới một tên giết một tên là được rồi.
Chỉ là, ý nghĩ của Đồ Nguyên không giống nàng, Đồ Nguyên là đã chứng kiến sự cường đại của Thánh Linh giáo, hắn nói dù cho giết được một tên, cũng vô pháp lâu dài phòng bị được người của Thánh Linh giáo.
Cho nên hắn quyết định rời đi, dù sao đều là phải rời đi, chỉ là sớm đi mà thôi.
Đột nhiên, lòng nàng sinh ra cảm giác bực mình, giống như bị một lực lớn nào đó đè ép lên ngực. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại trên người bị gì, sư phụ ở phía trước, trên người bỗng tuôn sinh cường liệt quang hoa.
Ngẩng đầu, chỉ thấy trong bầu trời có một viên đá tròn đen thui thật lớn như thớt đè xuống.
Từ phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, Phạm Tuyên Tử căn bản vô pháp thấy rõ ràng đó là cái gì, chỉ có gió mạnh phô thiên cái địa ép xuống.
"A..."
Phạm Tuyên Tử ý nghĩ đầu tiên chính là trốn, nàng biết mình tuyệt đối vô pháp chống lại, nhưng vào lúc này, nàng nghe được sư phụ của mình hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy sư phụ tay phải vung mạnh lên bầu trời, tại giờ phút này Phạm Tuyên Tử cảm thấy sư phụ vô cùng cao to, cảm giác sư phụ tựa như một ngọn núi.
Trên người Đồ Nguyên dâng lên linh quang, vung tay đẩy lên.
Nàng nhìn thấy tay sư phụ tại trong nháy mắt tiếp xúc với cái thớt tròn cực lớn kia, một mảnh linh quang như sóng triều bay ra.
Trên mặt đất bụi bặm bung bay như sóng, cả người Phạm Tuyên Tử đều bị tung bay ra ngoài, chờ nàng định thần nhìn lên, chỉ thấy đặt ở trên hai tay sư phụ mình không phải là đá mài gì, mà là một cái bình đá thật lớn, trên thạch bình có một người đứng ở đó.
Đầy mặt hồng lân thật nhỏ, không phải Bích Ba Hồ Quân thì là ai chứ.
Chỉ thấy quanh thân gã hơi nước như sóng, cuồn cuộn trong hư không như sóng cuộn, trên Bích Ba Sơn Hải bình càng là linh quang từng trận từng trận, trấn áp sư phụ mình.
Mà hai chân sư phụ đã chìm vào trong mặt đất, pháp bào trên người căng phồng tung bay.
Nàng quay nhìn qua hướng khác, thấy được Khúc Nguyên Tuyền người đầy bụi đất bò dậy. Nàng rút kiếm ra, liền muốn đi giúp sư phụ. Còn chưa có động thân liền nghe sư phụ trầm thấp nói: "Ngươi không nên động."
Theo lời hắn nói xong, hắn như là bởi vì thoát hơi, chống không được cái Bích Ba Sơn Hải bình thật lớn như núi kia, thân thể mềm nhũn, bị cự bình trấn áp xuống.
Bình cùng mặt đất kín kẽ, không có chút khe hở nào.
"Ha ha ha ha..." Bích Ba Hồ Quân cười to.
Khúc Nguyên Tuyền thấy một màn như vậy, trên mặt đầy hoảng loạn, Phạm Tuyên Tử tốt hơn một chút, Băng Phách hàn quang kiếm trong tay rung lên tỏa ra kiếm quang, liền xông đi tới, lại thấy trong thiên không đột nhiên có một bóng người từ trong hư không bước ra, một vệt thanh quang xẹt qua hư không, một thanh Như ý nện xuống Thiên Linh cái của Bích Ba Hồ Quân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]