Chương trước
Chương sau
Khi sắp đến Vương phủ, Phạm Tuyên Tử đột nhiên hỏi có nên gọi Thi mị vào thành hay không.

Tại lúc tiến vào An Nhạc thành, đã để thi mị ở trong núi ngoài thành. Thi mị Xa Bỉ là có trí tuệ, hơn nữa Đồ Nguyên cảm thấy trí tuệ của nó càng ngày càng cao.

Hắn để Thi mị Xa Bỉ ở trong núi lớn ngủ say, mà hắn thì là dẫn theo Tuyên Tử cùng Khúc Nguyên Tuyền vào An Nhạc thành.

Đi tới trước cổng Vương phủ, không ngừng có người ra vào, đây là thời điểm đại yến, hắn dẫn theo hai vị đệ tử đi vào trong.

Vương phủ gia đại nghiệp lớn, Vương lão thái gia trở xuống có năm người con, mỗi người con đều có bằng hữu, mà lúc này đầy năm chính là đứa con thứ sáu của Vương lão thái gia, năm vị trước sớm đã là hữu giao tứ phương rồi.

Cho nên lần này mới có nhiều người đến như vậy. Mà bằng hữu của năm vị kia cũng là tới vào những lúc khác nhau.

Cổng vào cũng không có người ngăn, nhưng Vương phủ lại có không ít người thủ tại cổng vào, ánh mắt bọn họ cực kỳ nhạy cảm, không có ai trong bọn họ nhận biết Đồ Nguyên, bất quá có một người giúp việc tuổi còn trẻ nói nhỏ vào tai một vị lão giả tuổi hơi lớn mấy câu.

Trong đó lão giả nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi tiến tới, lão hỏi: "Đạo trưởng, tìm người?"

Đồ Nguyên nhìn thấy người lúc trước nói nhỏ với lão giả này chính là người mình gặp trong lần tới trước đây, hắn đáp: "Đúng vậy, ta tìm Lục Tứ Cô."

"Nga, đạo trưởng đợi chút."

Lão vẫy gọi người trẻ tuổi nói nhỏ lúc trước, bảo gã đi tìm Lục Tứ Cô tới. Tuy nói Vương phủ cường thịnh, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện môn đồ hung hăng không coi ai ra gì, gia tộc như vậy là vô pháp lâu dài.

Người giúp việc trẻ tuổi kia chạy đi không bao lâu liền trở lại, nhìn nhìn Đồ Nguyên, lại nhỏ giọng nói vào bên tai vị lão giả kia một hồi, dựa vào đạo hạnh của Đồ Nguyên, dù cho là giun bò trong long đất hắn cũng có thể nghe rõ ràng.

Người giúp việc kia nói Lục Tứ Cô đang bị Ngũ gia phạt, lão giả cũng sửng sốt, theo đó nhíu nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ nên nói như thế nào với Đồ Nguyên. Đồ Nguyên dù sao cũng là tu sĩ, hắn cũng không muốn bỗng dưng rước tới cừu địch cho chủ nhà.

Đồ Nguyên cũng không có chờ lão nói, mà nói ra: "Có thể dẫn kiến ta gặp Ngũ gia không."

Lão giả suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lão cảm thấy việc này còn là để chính Đồ Nguyên nói với Ngũ gia mới tốt, nhìn Ngũ gia nói như thế nào, Ngũ gia mới có thể quyết định việc này.

Lập tức lão giả kia liền dẫn theo Đồ Nguyên đi gặp Ngũ gia.

Vương gia này xác thực rất lớn, đại viện bao bọc tiểu viện, đình đài lầu các, giả sơn hồ sâu. Hắn một mực đi theo vào, đi tới trước một tòa đại viện. Tại trước viện liền đã nghe được âm thanh ti trúc ở bên trong. Nơi đây lại có người đi vào bẩm báo, lúc này mới có người dẫn thầy trò Đồ Nguyên đi vào.

Tiến vào trong viện, đi thẳng tới hậu viện.

Một cây đại thụ như ô xòe tán ở phía sau viện, bên cạnh có một đình, cách không xa còn có một tùng thanh cây trúc, cùng với một ít linh quả thụ, trong đình có ba người ngồi. Bên cạnh thì là một ít nữ tử mặc lụa mỏng đang nhảy múa, lại có một số nữ tử thân mặc thanh lương ở cách đó không xa đàn tấu, có đàn, có hoa cổ, có tỳ bà, có địch, có tiêu, còn có một thiếu nữ đôi mắt sáng hàm răng trắng đang nhẹ xướng.

"Dám hỏi. Lang quân có nguyện ý không, có nguyện ý không, tiểu nữ tử ngồi thuyền đánh cá, trôi a trôi a. trôi a trôi a,..."

Kia thiếu nữ tại đó nhẹ xướng, thanh âm trong trẻo thuần khiết, nhưng lại có một loại mê hoặc khó mà nói rõ.

Khi Đồ Nguyên đi vào tới, cũng không có người để ý tới hắn.

Đồ Nguyên ở chỗ đó chờ. Hắn biết rõ những người trong đình đều biết hắn đến rồi, đang ở cách không xa, Đồ Nguyên cũng nhìn thấy Lục Tứ Cô đang quỳ gối phía sau một kẻ mặt vảy đỏ, bưng bình rượu. Nàng cũng đã nhìn thấy Đồ Nguyên và con trai mình, trong mắt có vẻ lo lắng.

Một vài nữ tử đánh cầm nhày múa cũng nhìn thấy Đồ Nguyên xuất hiện, vốn tưởng rằng Đồ Nguyên là bằng hữu của Ngũ gia, nhưng mà khi thấy hắn đứng ở đó bất động, Ngũ gia cũng không chào hỏi, cho nên các nàng biết rõ người này không phải là bằng hữu của Ngũ gia.

Đồ Nguyên đứng ở đó, lẳng lặng, nhìn không ra có gì tức giận, nửa híp mắt, tựa hồ đang lắng nghe những từ khúc kia.

Phạm Tuyên Tử nhìn ba người ngồi ở trong đình kia, trong lòng tức giận, nhưng sư phụ của mình không có lên tiếng, nàng cũng biết, không thể xung động, bởi vì tới nơi này là vì giúp mẫu thân của Khúc Nguyên Tuyền.

Bên kia, thiếu nữ còn đang xướng: "Ca ca nha, ngươi tới hay không, muội muội trong lòng ta đoán nha đoán, đoán nha đoán, ta thỉnh con cá đi hỏi ngươi rốt cuộc yêu hay không yêu,..."

Khúc Nguyên Tuyền há miệng mấy lần, lại cũng không có phát ra âm thanh, nó nhìn thấy mẫu thân mình quỳ tại nơi đó nâng bầu rượu, tại kẻ mặt đầy hồng lân kia uống xong một chén, nàng liền sẽ quỳ tiến lên giúp hắn rót đầy. Tuổi nó tuy nhỏ, lại có một loại nhục nhã cường liệt tuôn ra trong lòng.

Nó muốn động, nhưng đột nhiên không thể động được, ngẩng đầu nhìn sư phụ của mình, nhìn thấy sư phụ mình nhìn qua, lắc lắc đầu với mình.

Nó hi vọng sư phụ có thể lớn tiếng trách cứ, hi vọng sư phụ có thể giúp mẫu thân mình không tiếp tục bị nhục.

Một khúc kết thúc, nhạc khúc dừng lại.

Bên trong đình, Ngũ gia mới quay qua nhìn tới Đồ Nguyên.

"Đạo trưởng, mặt rất lạ, không biết tới Vương phủ có gì phải làm sao?" Ngũ gia hỏi.

Tuổi Ngũ gia cũng không lớn, nhìn qua khoảng ba mươi, trên môi có một lũ râu ngắn, trên người trái lại có một khí chất nho nhã, chỉ là trong vẻ nho nhã này lại lộ ra vẻ hẹp hòi nóng nảy.

Đồ Nguyên cũng không dự định vòng vo gì với y, trực tiếp làm một động tác chào mới gặp gỡ, nói ra: "Ta có một đệ tử có mẫu thân làm việc tại quý phủ, nghe nói nàng không cẩn thận va chạm bằng hữu của Ngũ gia, bị phạt, cho nên đến xem."

Ngũ gia đánh giá Đồ Nguyên. Kẻ mặt đầy hồng lân kia quay đầu lại, một đôi con mắt nhỏ đỏ trắng đan xen nhìn tới. Đồ Nguyên chỉ cảm giác có một loại ướt sũng.

Trên người Đồ Nguyên nổi lên một tầng linh song nhàn nhạt, cười nói: "Bằng hữu của Ngũ gia rất không tầm thường."

Ngũ gia còn chưa có nói chuyện, kẻ mặt đầy kim lân kia cười to nói: "Ta là yêu, uống chính là Bích hồ thủy, nơi ở chính là thủy phủ, cũng mặc kệ tục lễ của nhân loại các ngươi."

Đồ Nguyên nhìn đối phương, hắn không cười, nói ra: "Mẫu thân của đệ tử ta va chạm ngươi, không biết Hồ quân có bằng lòng nể ta, bỏ qua không."

"Ha ha, ngươi là ai, ta không biết, bất quá nếu ngươi đã mở miệng nói như vậy, không quản ngươi là tự đại hay là có đại bản lĩnh, ta đây đều chỉ có một cái điều kiện, chỉ cần ngươi có thể làm được, vậy thì việc này ta sẽ nói với Ngũ gia."

"Được, mời nói." Đồ Nguyên đáp.

Kẻ mặt đầy kim lân từ sườn lấy ra một cái bình, nói: "Nếu như ngươi có thể uống hết nước trong cái bình này của ta, đó chính là bản lĩnh của ngươi."

Ngũ gia ngồi ở bên cạnh cười cười nói: "Đạo hữu tới phủ thượng của ta, gặp mặt tức là duyên, vốn không nên làm khó đạo trưởng, chỉ là trong tộc không quy củ không thành gia, mong rằng đạo trưởng thứ lỗi. Bích Ba huynh đã nói ra như vậy rồi, nếu đạo trưởng không nguyện ý, vậy liền mời ly khai, Lục Tứ Cô là người của phủ thượng ta, ta cũng sẽ không quá mức làm khó nàng, qua mấy ngày tự nhiên có thể gặp lại."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.