Thiếu niên kia còn chưa kịp thi triển phù pháp gì khác, liền đã bị kiếm chỉ yết hầu.
Đồ Nguyên trái lại không lo lắng Phạm Tuyên Tử thu thế không được, bởi vì một vị ngồi trên đài cao kia sẽ không để loại người tu vi có như Phạm Tuyên Tử gặp chuyện không may ở trước mặt hắn.
Quả nhiên, tại trong nháy mắt kiếm của Phạm Tuyên Tử sắp đâm trúng Diệp Phàm thì dừng lại, không phải do nàng khống chế ngừng lại, mà là kiếm kia không thể động rồi.
"Thượng Thanh, Phạm Tuyên Tử thắng."
Thanh âm không có chút cảm tình nào vang lên, vị hộ đàn trên đài cao mắt nửa nhắm nhàn nhạt nói ra.
Nghe đến lời tuyên bố này, Phạm Tuyên Tử phi thường cao hứng, thu kiếm chạy xuống đài, tìm tới sư phụ của mình.
"Sư phụ, ta thắng rồi." Phạm Tuyên Tử đi tới bên cạnh Đồ Nguyên lớn tiếng nói ra.
"Thắng là tốt rồi."
"Ừ, thật khó khăn a." Phạm Tuyên Tử rất ít so đấu với người khác, Đồ Nguyên luôn luôn nói với nàng là thiên địa hiểm ác đáng sợ, phải nỗ lực tu hành, nếu không như thế, ngày sau hành tẩu thiên địa, bị người ám hại cũng không biết từ đâu mà tới, cũng kể cho nàng nghe một ít pháp thuật âm hiểm mà Khuất Thành đã từng kể cho hắn.
Đồ Nguyên còn định xoa xoa đầu nàng lại phát hiện nàng đã lớn cao rồi, không còn thích hợp làm như vậy.
"Hừ, ... Thắng một trận, đã đắc ý như thế." Bên cạnh đột nhiên có một nữ hài tức giận nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-mon-phong-than/2998383/quyen-5-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.