Mấy ngày liên tiếp Đồ Nguyên cũng không có nói cái gì, mà Trần Vô Tuyệt kia cũng vậy. Trần Vô Tuyệt là bị ám thương, mà Đồ Nguyên đồng dạng bị đâm tổn thương thần hồn, tinh thần có phần không phấn chấn.
Phạm Tuyên Tử trái lại cũng hiểu chuyện, biết sư phụ của mình bị thương, cũng là yên lặng cùng theo bên cạnh.
Bất quá, về phương diện này thi mị kia trái lại là cường đại, bị đuôi bò cạp đâm bị thương thần trí, cơ hồ xém bị độc chí dương kia đốt diệt ý thức, vậy mà bây giờ đã khôi phục rồi.
Chỉ là, trước đó, ánh mắt có phần trở nên linh động hơn bởi một đoạn thời gian nghe Phạm Tuyên Tử niệm đạo kinh bây giờ biến đổi hung lệ hơn lên. Âm tà oán khí trong nhục thân khiến nó lần nữa dựng dục ra ý thức mới, bất quá cũng may vẫn còn nhận thức ai là chủ nhân.
Một đoàn người đi trong sa mạc mịt mờ. Phạm Tuyên Tử ngồi ở trên vai Ngân Giáp thi mị đọc đạo kinh, Đồ Nguyên thỉnh thoảng giao lưu giao lưu đạo pháp với Trần Vô Tuyệt, con trai của vị phu nhân Triệu Đồng kia tựa hồ tình huống tốt hơn một ít, nhưng mà trên người nó bắt đầu xuất hiện mà xanh đen, nơi có màu xanh đen bắt đầu chết lặng.
Điều này làm cho tâm tình Triệu Đồng phu nhân vừa mới tốt lên không bao lâu giờ lại lần nữa biến kém rồi, không có chút tươi cười.
Cũng may mọi người đều là người tu hành, không cần lo lắng sẽ chết đói chết khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-mon-phong-than/2998368/quyen-5-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.