"Phanh..."
Một lão nhân vỗ mạnh lên mặt bàn gỗ lim.
"Đồ Thị là xảy ra chuyện gì, vì cái gì hắn biết được gia tộc phái người vào Âm Hồn cốc?"
Chuyện này vốn cần phải là bí mật cao nhất trong gia tộc, vậy mà bị một cái đời thứ ba trong gia tộc biết rõ rồi.
Trong nghị sự đường nghiêm trang, những người ngồi tại đây đều lặng lẽ không lên tiếng, trong đó có người nhìn nhìn người ngồi đâu tiên bên tay trái lão nhân. Hắn chính là phụ thân của Đồ Thị.
"Phụ thân, đều là ta sai, ta không cẩn thận để hắn biết." Lão nhân kia ước chừng năm mươi tuổi tại trước mặt gia chủ cũng là như tiểu hài tử nhanh chóng nhận sai. Bởi vì nếu đã sai, mà có người giải thích thì như vậy sẽ nghênh đón lửa giận như cuồng phong bão táp của gia chủ.
"Quân không giữ bí mật, thì mất bề tôi, chuyện không giữ bí mật thì mất người thân, ngươi cũng đã bằng đó tuổi rồi, thế nào còn sẽ cho nó biết, Đồ Thị có tính cách gì, ngươi lẽ nào lại không biết? Tùy tiện không nguyên tắc, nói thì hay, làm thì dở, loại chuyện này thế nào lại để cho nó biết rồi, nếu nó đã biết rõ, vậy ngươi nên cấm túc nó, hoặc là phái đến phía nam làm việc, mà không thể để nó đi phía bắc."
Thanh âm lão thái gia Đồ gia gấp gáp mà vang dội, trung khí mười phần, trong toàn bộ nghị sự đường đều chỉ có tiếng hắn gầm gừ.
"Chính nó chết chưa hết tội, ngươi cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-mon-phong-than/2998183/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.