Đám Thanh Hỏa U Lang còn lại mất đi con đầu đàn thì trận hình cũng có chút tán loạn đi. Ngay từ đầu bọn chúng đã không cách nào xuyên thủng được tầng phòng ngự cương phong kiếm khí của tiểu Hoàng thì bây giờ lại càng không có cửa.
Tiểu Hoàng cũng không muốn dây dưa với đám này nữa nên trực tiếp hóa thành bản thể rồi xuất miêu trảo chém chết hết bọn chúng.
Toàn bộ quá trình diễn ra không đến mấy hơi thở, tuy bọn chúng đồng giai với tiểu Hoàng nhưng chiến lực của tiểu Hoàng lại cường hoành vô cùng, công pháp kiêm tu cũng cực kỳ nóng mắt.
Công bình mà nói thì Khương Hy hiện nay nhiều nhất có lẽ cũng chỉ tu luyện được hai môn Nguyên Anh công pháp là cùng, gọi là thế nhưng thực chất thì một môn làm chủ, một môn chỉ mang tính bổ trợ.
Tam Dục là chủ tu, chuyện này không có gì phải bàn cãi cả, còn Thiên Không Thương Nguyệt phần nhiều chính là triết lý để bổ trợ cho việc hoàn thiện Tam Dục thôi.
Còn về phần tiểu Hoàng thì biến thái hơn hẳn, một mình nó đã có thể song song tu luyện Canh Tân Kim Kinh cùng Kiếm Kinh cùng một lúc.
Canh Tân Kim Kinh sở hữu đẳng cấp nào thì Khương Hy không dám phán đoán nhưng chắc chắn không dưới Nguyên Anh công pháp.
Nhìn vào tốc độ tu luyện của tiểu Hoàng là biết, tu sĩ nhân loại đuổi còn không kịp chứ đừng nói là yêu thú.
Canh Tân Kim Kinh chủ tu luyện, còn Kiếm Kinh chủ vũ lực, bộ đôi này xác thực là tuyệt phối trời sinh cho tiểu Hoàng.
Nghĩ đến đây, Khương Hy bất giác nhớ đến Kiếm Minh chân nhân, đây là bằng hữu thân thuộc nhất với hắn ngoài Cửu Tiêu Tông, song phương đều là sinh tử chi giao nên thân thiết không kém gì huynh đệ ruột thịt.
Bản thân Kiếm Minh chân nhân cực kỳ nghịch thiên, tiền kỳ tu luyện cũng như Khương Hy, không có gì đáng chú ý nhưng từ lúc phát hiện ra Kiếm Kinh thì thiên phú của hắn triệt để hiển lộ, đến tận bây giờ thì danh khí đã không kém Kiếm Thánh đương thời rồi.
Khương Hy có bí mật không thể nói với ai, xem như rơi vào bước đường cùng thì có lẽ cũng chỉ có Tuyết Lam cùng Kiếm Minh chân nhân mới có thể được biết thôi.
Mặt khác, hắn cũng đang nghĩ nếu Kiếm Minh chân nhân kiêm tu cả Canh Tân Kim Kinh thì bây giờ liệu có thể tiến thẳng vào Động Thiên chi cảnh không, hắn thật sự rất tò mò, tò mò đến phát điên đi được.
“Chủ nhân”.
Tiểu Hoàng đột nhiên gọi tên, Khương Hy cũng có chút giật mình nhưng rất nhanh liền che giấu đi dáng vẻ ngẩn người kia. Hắn hiếm khi rơi vào tình trạng như thế này nhưng một khi rơi vào thì cũng hiểm họa không ít.
Hắn thở nhẹ ra một hơi, may mắn có tiểu Hoàng ở cạnh nhắc nhở.
“Ngươi thu lại bản thể đi, khí tức cũng hạn chế để lộ ra”, hắn mỉm cười nói.
Tiểu Hoàng liền meo một tiếng đáp ứng, thân thể to bằng hai con voi trưởng thành kia lập tức thu nhỏ lại, khí tức kinh hoàng của thần vị cũng triệt để thu lại vào trong người.
Sau đó, Khương Hy phóng Dục Hỏa ra thiêu đốt hết toàn bộ xác của đám Thanh Hỏa U Lang này trừ con có cấp bậc Giả Đan kia.
Yêu thú thường có tập tục phân chia địa bàn rất kỹ lưỡng, không dễ gì bọn chúng đi xâm phạm địa bàn lẫn nhau nhưng nếu có yêu thú chết ngay trên địa bàn của chính mình thì rất nhanh sẽ dẫn đến những con yêu thú muốn tranh đoạt khác.
Cách nhanh nhất để dẫn bọn chúng đến chính là mùi máu tươi, tiểu Hoàng xuất thủ tương đối nặng, gần như chẳng có con Thanh Hỏa U Lang nào được chết toàn thây cả, máu tươi vung vãi khắp nơi trông rất chướng mắt.
Về phần con Giả Đan Thanh Hỏa U Lang kia thì Khương Hy từ sớm đã đánh nó văng ra xa khu vực này rồi, hắn chỉ cần cái xác của nó để thu hút những yêu thú khác không tập trung về nơi này thôi.
Kế tiếp, hắn dùng Hắc Trúc Bút họa ra vài đạo phù văn ngăn chặn mùi hương của Lục Bảo Thập Quả thoát ra bên ngoài, đồng thời cũng bố trí một tiểu Tụ Linh Trận xung quanh nó để thúc đẩy quá trình chín tới nhanh hơn.
Khoảng tầm mười lăm phút sau, một lượng lớn thiên địa linh khí đã tụ tập về chỗ Lục Bảo Thập Quả, toàn bộ mười quả của nó nhanh chóng hấp thu hết số linh khí này, bề ngoài quả vì đó cũng được óng ánh lên không ít.
Thời điểm thiên địa linh khí toàn vẹn bị hấp thụ vào, Lục Bảo Thập Quả cũng chính thức rụng xuống, Khương Hy nhanh chóng vận linh thức lên.
“Khinh Tự Phù”.
Một đạo phù văn dưới gốc cây liền sáng lên rồi khiến toàn bộ mười quả đó lơ lững giữa không trung. Đối nghịch với Trọng Tự Phù, Khinh Tự Phù khiến vạn vật trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
Tùy vào lượng pháp lực cùng độ khống lực tương quan, khiến một vật lơ lửng giữa trời cũng không phải khó. Lấy trình độ tông sư hiện thời của Khương Hy thì hắn quả thật dư sức làm được.
Lục Bảo Thập Quả đã chín tới, Khương Hy liền lấy từ trong giới chỉ ra một cái hộp ngọc lớn rồi cho tất cả vào bên trong, sau đó liền gọi tiểu Hoàng lại rồi vận Nhân Gian Hành Tẩu lên rời đi mất.
Cho đến khi những yêu thú khác mò đến thì đó cũng đã là chuyện của mấy canh giờ sau, khí đó hắn đã sớm rời đi phiến địa vực này.
. . .
Khương Hy đã thu thập được Lục Bảo Thập Quả thì phải nhanh chóng tìm một chỗ trú ẩn để hấp thụ chúng, vừa vặn hắn cũng biết được một vài chỗ.
Hắn sử dụng Nhân Gian Hành Tẩu di chuyển được khoảng tầm nửa tiếng sau thì dừng chân lại ở một bên vách núi, phía dưới vách núi là một thung lũng phi thường sâu, đồng thời uy áp tỏa ra từ dưới đó cũng kinh khủng không kém.
Chín trăm năm trước, hắn đã từng vô tình đi lạc khỏi đội ngũ Cửu Tiêu Tông trong một lần bị yêu thú tập kích, lấy thực lực của hắn khi đó thì đáng lý ra đã chết sớm nhưng không biết vì lý do gì, hắn vô tình tìm được một hốc đá tương đối kín đáo để lẩn trốn.
Hốc đá nằm ngay trên vách núi nguy hiểm này, vị trí chính xác hơn thì lại nằm ngay trên lưng núi, muốn tiến vào bên trong thì phải cẩn trọng leo xuống dưới.
Bản sự đời trước của Khương Hy rất thấp, cho nên rơi xuống đó còn sống chính là vạn hạnh, còn bây giờ hắn chỉ cần dùng Đạp Vân Bộ cùng phù văn chữ ‘băng’ là có thể nhẹ nhàng đáp xuống hốc đá đó rồi.
Khương Hy đưa tay lên sờ sờ ở chỗ phần lối vào một chút, ánh mắt toát ra một luồng cảm khái không tên.
Chín trăm năm trôi qua, chỗ này cũng chẳng có gì thay đổi.
Lối vào rất nhỏ, tựa như một lỗ chó chui vào nhưng vừa vặn cũng đủ cho kích cỡ cơ thể của hắn. Nhưng đừng nhìn lối vào như vậy mà phán đoán không gian bên trong. Bên trong chí ít cũng phải rộng tầm bốn đến năm mét vuông, vừa vặn để cho hắn ẩn nấp.
Bên trong động có chút hơi ẩm, nguyên nhân là vì bên cạnh nó có một mạch nước ngầm đang chảy, mạch nước này cũng không phải linh tuyền quý hiếm gì, chỉ là một mạch nước ngầm bình thường thôi.
Tiểu Hoàng có chút không thích phiến không gian vừa ẩm vừa trầm thấp này nên Khương Hy liền ném cho nó hai trong số Lục Bảo Thập Quả rồi tiễn vào bên trong Túi Linh Thú.
Túi Linh Thú sở hữu không gian lớn cùng phong cảnh hữu tình, nếu vào được thì Khương Hy cũng đã lựa chọn nhảy vào đó rồi nhưng đáng tiếc, hắn không phải linh thú.
Mặt khác, thời điểm hấp thụ Lục Bảo Thập Quả sẽ sản sinh dị tượng hấp thụ yêu thú khác tiến đến đây, nếu hắn còn ở ngoài kia thì không biết có vô tình dẫn đến Kim Đan Yêu Tướng không nữa.
Cho nên hắn mới tuyển chọn nơi ẩm thấp thân quen này làm chỗ trú chân.
Sau đó, hắn rút trận bàn rồi bố trí một vài phù trận phòng hộ cùng ngăn cách khí tức với bên ngoài. Chuẩn bị hết mọi thứ xong xuôi, hắn liền khoanh chân lại ngồi đả tọa trên một lớp rơm cũ.
Hộp ngọc đựng Lục Bảo Thập Quả cũng đã sớm được lấy ra từ trước, Khương Hy từ tốn lấy một quả ra rồi cho vào miệng. Mỗi một quả đều lớn bằng một cái nắm tay nên hắn phải cắn vài miếng lớn mới có thể ăn hết nổi.
Quả đầu tiên được tiêu hóa xong, một luồng linh lực khổng lồ liền bùng nổ ra từ trong thể nội của hắn, theo đó, Thực Dục Thiên lập tức tự động vận công theo lộ tuyến rồi cắn nuốt hết số linh lực đó.
Độ tinh thuần của linh lực do Lục Bảo Thập Quả sinh ra quả nhiên rất cao, sau khi được Thực Dục Thiên chuyển hóa thì ít nhất nó vẫn giữ lại được tám thành số lượng ban đầu.
Độ tinh thuần của nó có thể so với chân nguyên của Nguyệt Sư, thuần không cách nào mô tả được.
Khương Hy đã hấp thụ được quả đầu tiên xong thì hắn lại tiếp tục với quả thứ hai, thứ ba. Cho đến khi quả thứ năm được hấp thụ xong thì kinh mạch trong người hắn đã bành trướng hết cỡ, gân xanh nổi lên hết người.
Đồng thời khí tức của hắn cũng mạnh kinh khủng.
Chiếu theo thời gian thực thì cách đây hơn một ngày hắn vừa mới đột phá Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều nhưng bây giờ người ngoài nhìn vào sẽ phát hiện ra khí tức của hắn cực kỳ trầm ổn, tựa như một người đã ở cảnh giới này nhiều năm.
Đương nhiên, Khương Hy cũng chưa chân chính ổn định được lượng lớn pháp lực mới hấp thụ, hắn ít nhất vẫn phải cần một đến hai ngày để thân thể mình hòa hợp với lượng pháp lực này.
Vừa mới đặt chân đến Thượng Dao Thiên Trì mà đã lựa chọn bế quan thì có thể nói hắn thua thiệt nhưng cũng không sao.
Lục Bảo Thập Quả còn quý hiếm hơn không ít cơ duyên ở đây đâu cho nên lựa chọn như vậy cũng đáng.
Mặt khác, Thượng Dao Thiên Trì tồn tại những hiểm nguy còn khủng bố hơn những gì tất cả các thiên kiêu có thể tưởng tượng, càng tiến vào khu vực trung tâm, nguy hiểm lại càng mạnh mẽ.
Xem như Khương Hy hiện tại sở hữu tu vi tối thượng trong cùng thế hệ thì hắn cũng không dám liều lĩnh ngang nhiên đi vào không có chuẩn bị được.
Lục Bảo Thập Quả không những giúp hắn củng cố căn cơ mà còn trợ hắn tăng tiến tu vi một chút. Với lượng pháp lực kinh khủng như bây giờ thì hắn không ngại sử dụng Thiên Nguyệt Thoái Phá để đấu pháp đâu.
Nếu vận dụng thêm cả Trúc Cơ lực nữa thì hắn cũng có chút niềm tin chạy thoát khỏi Kim Đan Yêu Tướng sơ kỳ cũng nên, chỉ cần không gặp phải loại ngoại hạng như Nguyệt Sư thì sẽ không thành vấn đề quá quan ngại.
Nghĩ đến vậy, hắn liền từ tốn hít thở rồi nhắm mắt lại đả tọa.
. . .
. . .
Cùng thời điểm đó ở bên dưới Thượng Dao Thiên Trì, các tu sĩ nhân loại đều đã tập trung hết về Thần Đàn, trên thân đều mang một chút thương tích nhỏ.
Hiển nhiên đây là kết quả của việc yêu thú tập kích cùng cạm bẫy phù văn gây nên.
Nơi tập trung đông nhất hiện nay không đâu hết chính là Địa Đàn, đội ngũ của các phương thế lực gần như đều tập trung hết về nơi này, mọi ánh mắt bây giờ đều đổ dồn về Hiên Minh ở trung tâm.
Nội tâm hắn cũng có chút thở dài đầy phiền phức, khi không đột nhiên trở thành tâm điểm thế này liền khiến hắn không thoải mái.
Với thân phận lục tiên sinh của mình, tại Thư Viện hắn đã nhận được rất nhiều ánh mắt sùng bái của các thư sinh nhưng đừng so sánh những ánh mắt đó với những ánh mắt như sói đói này.
Nếu không phải trở ngại thực lực cường hoành của Hiên Minh thì có khi bây giờ bọn hắn đã liên thủ bắt trói hắn lại rồi ném vào căn phòng chóp đỉnh của Địa Đàn rồi cũng nên.
Suy nghĩ một chút, hắn nói:
“Trước khi vào Địa Đàn, ta muốn biết thực lực của tất cả để phân phối lực lượng”.
Bắc Liêu Thiên Cương bước ra cười nói:
“Hiên đạo hữu không cần lo lắng, một lát nữa ta sẽ cùng ngươi đối đầu với hộ thú”.
“Ta cũng sẽ đấu với hộ thú”, một thanh âm trầm ấm đột nhiên vang lên.
Thanh âm này xuất phát từ một thanh niên nhân đang dựa lưng vào một gốc cây, trên thân mang một bộ kiếm bào, ánh mắt cương nghị nhưng sắc thái lại sắc lẻm như kiếm.
Trước ngực hắn là một thanh bội kiếm rất tinh xảo, khí tức phát ra từ nó không nghi ngờ gì hết là đỉnh giai trung phẩm pháp khí.
Người này đứng ngay tại vị trí trung tâm của đội ngũ Thiên Huyền Kiếm Tông, đương nhiên sẽ là thiên kiêu đứng đầu thế hệ của đại tông môn này.
Kiếm Tử Lăng Vân.
Không phải tông môn nào cũng có danh hiệu dành cho các thiên kiêu, như Cửu Tiêu Tông mỗi đời đều sẽ chọn ra ba người nhưng cũng chẳng có tên gọi riêng cho bọn hắn.
Ma Đạo nhất mạch có Thánh Tử cùng Thánh Nữ chi vị thì bản thân Thiên Huyền Kiếm Tông cũng có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]