Khương Hy cẩn thận hành lễ đáp lại:
“Bẩm tiền bối, là Bình Thế kỷ thứ hai, năm thứ bốn mươi lăm”.
Dựa vào ngữ điệu, hắn có cảm giác Tam Nhãn Kim Sư đã sống rất lâu rồi, mặc dù chiếu theo tu vi thì có chút không thực tế nhưng ai biết được tu vi của nó có bị áp chế không. Vì vậy cần phải điều chỉnh lại giọng điệu của bản thân một chút.
Tam Nhãn Kim Sư nghe vậy liền trầm tư một hồi rồi cảm thán:
“Nguyên lai đã chín trăm năm, thời gian trôi qua thật nhanh”.
Tu chân giới vốn không có năm cụ thể bởi chưa bao giờ có thế lực hay bất cứ một người nào tự đứng ra đặt quy chuẩn về thời gian.
Chưa kể người tu hành vốn không quan tâm thế ngoại quá nhiều, tuế nguyệt mấy trăm trăm với bọn họ nhiều khi cũng chỉ như một lần bế quan, hỏi năm tháng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên sau khi đại chiến Chính - Ma kết thúc vào hơn hai ngàn năm trước thì Quan Nhân Các đã ngồi lại cùng các đại tông môn để đặt ra một dấu mốc thời đại mới gọi là Bình Thế.
Thái Bình Thịnh Thế.
Ma Đạo lui về ở ẩn, yêu thú lui quân về tổ địa là Vạn Thú Sơn Mạch, Chính Đạo phát dương quang đại truyền bá tu chân giới.
Theo đó, cứ một ngàn năm trôi qua sẽ được xưng là một kỷ, hiện nay đã hơn hai ngàn năm trôi qua nên được xưng là kỷ thứ hai, năm thứ bốn mươi lăm.
Thời đại hoàng kim của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-luc/2878940/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.