Chương trước
Chương sau
Người đến rất cao, phải trên một mét chín, mái tóc trắng như tuyết được buộc cao trên đầu, đôi mắt hoàng kim óng ánh như soi rọi vạn vật trên thế gian.

Đã lâu rồi Khương Hy mới nhìn thấy hắn nên tâm tình cũng có chút vui vẻ.

Tuyết Lam từ tốn ngồi xuống, sắc mặt có chút hơi mệt mỏi nói:

“Ta dùng tốc lực cao nhất phi hành liên tục một tháng trời mới đến nơi, ngươi còn chê trễ?”.

Khương Hy nâng ấm trà Minh Hà lên rót ra một chén lớn. Tuyết Lam cũng không khách khí, trực tiếp nâng lên uống một ngụm giải khát.

Sau đó, Khương Hy lấy ra một bình đan dược khôi phục sức lực, Tuyết Lam tiếp nhận rồi mở ra quan sát một chút, hai cỗ mùi hương khác biệt bất ngờ bốc lên, thần sắc của hắn có chút hơi đổi.

Khương Hy biết hắn muốn nói gì nên nhanh chóng truyền âm:

“Bên trong là Thanh Tâm Đan cùng một viên Định Nhan Đan. Ngươi tranh thủ trở về phòng của ta phục dụng đi”.

Tuyết Lam cho một viên Thanh Tâm Đan vào miệng, còn Định Nhan Đan thì tách ra để vào một bình khác. Lấy thực lực của hắn, mùi hương của Định Nhan Đan không cách nào có thể ung dung thoát ra bên ngoài được.

Hắn từ tốn truyền âm:

“Không cần vội đến thế, nói chuyện chính đi”.

Khương Hy mỉm cười truyền âm đáp:

“Ngươi vẫn thẳng tính như ngày nào, lần này có chút hơi gấp nên ta mới thông báo trễ đến vậy”.

Tuyết Lam lắc đầu truyền âm:

“Đệ đệ yêu dấu, ngươi không cần giả bộ trước mặt ta”.

Khương Hy cười cười truyền âm lại:

“Ca ca kính mến, lần này xác thực rất nguy nha”.

Tuyết Lam thở ra một hơi mệt nhọc nhưng chí ít thần sắc của hắn cũng không còn mệt mỏi như cũ như. Thanh Tâm Đan là một loại đan dược chuyên khôi phục thanh tỉnh cho tu sĩ, giá cả rất đắt và là đan dược bậc Kim Đan cảnh.

Khương Hy vừa đến Nguyệt Lôi Thành thì đã vội vàng đi mua loại đan dược này bởi hắn biết Tuyết Lam thể nào cũng sẽ cần.

Mặc dù Tuyết Lam là tu sĩ Hóa Nguyên cảnh nhưng phi hành liên tục một tháng liền cũng khiến hắn hao đi rất nhiều sức, chân nguyên có lẽ vẫn còn nhưng hắn không có linh thức, sức bền của tinh thần tính ra cũng không phải quá tốt.

Tinh thần mệt mỏi cũng là chuyện thường. Thanh Tâm Đan trong trường hợp này có thể giúp hắn xoa dịu mệt mỏi đôi chút.

Tuyết Lam suy ngẫm một chút rồi truyền âm:

“Thượng Dao Thiên Trì lần này có tu sĩ Nguyên Anh cảnh tọa trấn sao?”.

Khương Hy gật đầu truyền âm lại:

“Rất nhiều, mỗi đại thế lực nhất định sẽ cử ra một người dẫn đội, bên dưới chắc chắn không thiếu tu sĩ Hóa Nguyên cảnh cùng Kim Đan cảnh đi cùng, một mình ta khó lách khỏi tầm mắt của những người này”.

“Vậy nhiệm vụ của ta là làm bảo tiêu?”, Tuyết Lam truyền âm.

Khương Hy mỉm cười có chút mê người truyền âm lại:

“Đúng là vậy, các lão tổ Nguyên Anh cảnh sẽ không xuất đầu lộ diện nhưng nhất định sẽ ẩn mình trong hư không. Những người hiện thân là Hóa Nguyên cảnh cùng Kim Đan cảnh, có ngươi trấn tràng thì ta cũng có chút yên tâm”.

Tuyết Lam suy ngẫm một chút rồi truyền âm nói:

“Như vậy ta cũng phải cải trang làm người của Thiên Nguyệt Tông?”.

Khương Hy mỉm cười truyền âm đáp:

“Cách ăn mặc hiện nay của ngươi giống với Tuyết tướng năm đó, mặc dù những người kia chưa chắc sẽ xuất hiện nhưng Phụng Kiều thì ta không chắc, tốt nhất ngươi vẫn nên thay đổi cách ăn mặc này”.

“Ngươi thật sự không có duyên với các tiểu cô nương đâu”, Tuyết Lam nhàn nhạt truyền âm.

Nghe vậy, Khương Hy liền khụ khụ vài tiếng không đáp, nhưng Tuyết Lam nói cũng không sai, hắn thực sự không duyên với các tiểu cô nương.

Thời điểm còn tại Nguyệt Hải Thành, nhìn qua ai cũng nghĩ hắn thân thiết với tiểu Linh nhưng thực chất hắn còn thân với lão Hoàng hơn là nàng, thi thoảng nàng còn tránh mặt không nhìn hắn nữa cơ.

Cho đến thời điểm hắn gặp Phụng Kiều, nàng dường như cũng không muốn nán lại bên hắn quá lâu nên hành động, cử chỉ lẫn lời nói thi thoảng vẫn có chút mùi ‘tránh tà’.

Hai nàng đã không được thì tiểu cô nương của Trịnh gia lại càng không được, nàng thậm chí còn mang thù với hắn rất mạnh.

Một, hai người có thể không xác định được nhân duyên của hắn nhưng đã ba người rồi thì hắn cũng không còn gì để biện minh.

Hắn xác thực không có duyên với các tiểu cô nương.

Tiếp theo, Khương Hy cũng không đề cập tới chuyện này nữa mà chuyển sang hỏi han những năm này Tuyết Lam đi đâu, làm gì.

Mặc dù song phương có thể chia sẻ ký ức cho nhau nhưng bọn hắn lười làm thế, nếu chia sẻ trực tiếp như vậy thì cần gì phải nói chuyện.

Bọn hắn muốn nói chuyện để đỡ nhàm chán, vì vậy mới không chia sẻ ký ức.

Tuyết Lam không hổ danh từng thống lĩnh quân đội, Nhân Võng rơi vào tay hắn đích thật được chỉnh lý từ trên xuống dưới rất nghiêm ngặt.

Đến Thanh La cũng bị hắn chỉnh đến thảm nhưng dường như nàng cũng chẳng có chỗ nào không vừa ý cả, nàng vẫn bình thản tiếp nhận như thường.

Hiện tại ở Nam Vực, Nhân Võng của bọn hắn đã phát triển đến một trình độ còn mạnh hơn cả Bắc Nguyên lẫn Đông Vực cộng lại.

Đây chính là sự chênh lệch khả năng quản lý giữa Khương Hy cùng Tuyết Lam.

Khương Hy cũng không biết nói gì hơn, đời trước hắn quan tâm đến chuyện chỉnh lý cùng nghiên cứu công pháp hơn nên việc quản lý cũng có chút bỏ bê.

Cũng may thời điểm đó nhất mạch Công Thư Lâu tương đối ôn hòa cùng việc hắn là chân nhân nên cũng chẳng có ai nhảy ra chịu chết cả.

Đời này hắn cũng tập trung vào tu luyện cùng đề thăng bản thân nên khả năng quản lý cũng không tốt hơn đời trước bao nhiêu.

Tuyết Lam xuất hiện đích thật là nguồn ánh sáng hi vọng hắn đang cần.

Mặt khác, Ngô Hùng cuối cùng cũng đã chấp nhận gia nhập Nhân Võng, tin này không nghi ngờ gì hết là tin vui nhất Khương Hy nhận được.

Đoạn thời gian trước Thanh La có tự thân đến Thiên Đao Môn tìm Ngô Hùng nhưng vì Ngô Hùng là người coi trọng thực lực cá nhân nên hắn chỉ thuần phục người mạnh hơn.

Đương nhiên, Thanh La có tư chất mạnh hơn Ngô Hùng nên cảnh giới của nàng cũng cao hơn, nàng đánh với hắn nửa ngày trời liền thắng nửa chiêu, bất quá Ngô Hùng có chút hơi giống Kế Trường Minh, hắn chỉ chịu thua người có thể nghiền ép hắn ở mặt chính diện.

Ở mặt này Thanh La đành bó tay bởi nàng không mạnh ở đấu pháp trực diện nhưng vừa vặn, Tuyết Lam xuất hiện.

Chiếu theo mô tả của Tuyết Lam thì ngày hôm đó hắn đã treo Ngô Hùng lên đánh một trận tơi bời, thậm chí những ngày sau đều đặn đánh Ngô Hùng đến thê thảm không còn gì để nói.

Ròng rã suốt một trăm ngày liền, Ngô Hùng không còn gì để bướng bỉnh nữa, hắn thành tâm đầu nhập vào Nhân Võng, đồng thời cũng chỉ khâm phục mỗi Tuyết Lam.

Khương Hy ra lệnh chưa chắc Ngô Hùng đã nghe nhưng Tuyết Lam ra lệnh thì hắn sẽ nghe răm rắp không sót một lời.

Nhưng thôi, sao cũng được.

Nhân võng của hắn thì cũng là của Tuyết Lam thôi, Ngô Hùng chỉ cần không phản thì nghe ai cũng chẳng quan trọng.

. . .

Trò chuyện được nửa ngày trời, Tuyết Lam cũng có chút chống đỡ không nổi nữa nên Khương Hy liền ném tấm mộc bài mở cửa phòng cho hắn.

Tuyết Lam nhanh chóng tiếp nhận rồi trở về phòng ôn dưỡng, trước khi đi, hắn cũng không quên ném Túi Linh Thú lại cho Khương Hy.

Khương Hy đã lâu không gặp tiểu Hoàng nên cũng có chút nhớ nhung, hắn truyền âm vào bên trong:

“Tiểu Hoàng, chịu không nổi rồi?”.

Thanh âm trẻ con của tiểu Hoàng vang lên bên trong não hải của hắn:

“Chủ nhân, người nói chuyện với Tuyết Lam lâu như vậy ta còn nghĩ người quên ta rồi”.

Khương Hy cười cười truyền âm lại:

“Yên tâm, ta làm sao quên ngươi được, một lát trở về phòng ta sẽ gọi ngươi ra chơi”.

Sự xuất hiện của Khương Hy tại Nguyệt Lôi Thành nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Dạ Ma cùng Quan Nhân Các cho nên Khương Hy không thể để tiểu Hoàng xuất hiện công khai.

Hắn cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với tiểu Hoàng một chút nhưng trước mắt có người đến thăm, hắn không thể phân tâm ra được.

Hôm nay Khương Hy có hẹn với Tuyết Lam nhưng đồng dạng cũng có không ít người muốn đến gặp hắn, đơn cử như vị cô nương đang muốn tiếp cận hắn hiện tại đây.

Vị cô nương này cao tầm một mét sáu, dung mạo thanh tú ưa nhìn, mái tóc của nàng rất đẹp, đen nhánh mượt mà tựa thác nước tự nhiên, chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển thôi cũng khiến chúng chuyển động rất uyển chuyển.

Nàng mang một bộ nho bào có họa tiết chim Lạc đỏ cách điệu rất đẹp mắt, hơn nữa tu vi cũng không kém.

Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều đỉnh phong.

Nàng từ tốn tiến đến chỗ Khương Hy hành lễ mỉm cười nói ra:

“Gặp qua Khương đạo hữu”.

Khương Hy thấy vậy liền mỉm cười đưa tay làm thế mời rồi đáp lại:

“Mời cô nương ngồi”.

Vị cô nương đó nghe vậy liền từ tốn ngồi xuống tại vị trí Tuyết Lam ngồi ban nãy, dáng ngồi rất có tiêu chuẩn, đồng thời cũng thể hiện ra được sự đoan trang đài các của nàng.

Sự xuất hiện của nàng còn khiến các đệ tử chính phái kia nhìn ngó vào còn nhiều hơn cả Viên Huyền ngày hôm qua.

Khương Hy gọi tiểu nhị thay đi một ấm trà khác để mời nàng, còn về phần trà Minh Hà thì Tuyết Lam đã uống sạch từ trước nên chỉ việc dọn đi.

Vị cô nương đài các kia nhìn hắn mỉm cười nói ra:

“Ta đến từ Tuyết Giang gia của Thư Viện, ta gọi Tuyết Giang Thiên Thu, hân hạnh được gặp đạo hữu”.

Nghe vậy, những người xung quanh lập tức nổi lên một chút xì xào. Khương Hy theo đó cũng vô tình nghe ra được một vài chuyện.

Thư Viện đời này có thể nói là đại phát tài bởi bọn họ sở hữu đến tận bốn thiên kiêu. Đứng đầu không ai khác là Hiên Minh, dù sao thực lực của hắn vẫn cực kỳ kinh người, Đại Địa chi thể không phải chỉ để trưng.

Còn ba người còn lại phân biệt đến từ Chu gia, Tuyết Giang gia cùng La Sơn gia.

Tuyết Giang Thiên Thu chính là thiên kiêu đời này của Tuyết Giang gia. Dung mạo của nàng rất đẹp, nàng cùng với Khương Hy ngồi một chỗ xác thực là mỹ cảnh nhân gian.

Khương Hy có thể cảm nhận được một vài cỗ Dục Hỏa đang rục rịch ở không ít nam đệ tử từ các đại môn phái khác đâu.

Nàng rất đẹp nhưng so với Quỳ Liên thì vẫn kém hơn, thậm chí nàng cũng không so được với Chiêu Hồng Nan đã khuất.

Nhưng khí chất đài các đoan trang kia của nàng lại mạnh vượt bậc cả hai người, nàng như đóa bạch liên không nhiễm chút bụi trần nào vậy.

Khương Hy ưa thích yên tĩnh nhưng đám đệ tử này xì xào lại làm hắn có chút đau đầu rồi, hắn liền nhanh chóng rút Hắc Trúc Bút ra cách không họa ra một đạo Tĩnh Tự Phù.

Một luồng hồng quang lập tức xuất hiện bao phủ lấy hai người bọn hắn lại, trên đầu treo một chữ ‘tĩnh’ rất rõ nét.

Khương Hy dung hợp thành công song đạo nên Phù đạo của hắn cũng có chút biến đổi. Trong tình huống bình thường, phù văn sẽ mang kim quang, chứa thêm nhân tức tự động thành bạch quang thì nhưng phù văn do Khương Hy họa ra sẽ mang hồng quang độc nhất.

Mặc dù như vậy sẽ có khả năng để lộ thân phận của hắn khi làm Ám Bộ nhưng không sao, diệt sạch nhân chứng là được.

Tĩnh Tự Phù xuất hiện, thanh âm xung quanh ngay lập tức không thể tiếp cận được hai người bọn hắn nữa, không gian của bọn hắn yên tĩnh cùng riêng tư đến lạ thường.

Tuyết Giang Thiên Thu chưa bao giờ nhìn thấy phù văn hồng quang bao giờ nên nàng quan sát Tĩnh Tự Phù rất kỹ lưỡng.

Khương Hy thấy thế liền mỉm cười rót cho nàng một chén trà rồi nói:

“Tuyết Giang cô nương đến gặp ta có chuyện gì sao?”.

Tuyết Giang Thiên Thu di chuyển ánh mắt nhìn lại hắn rồi thở dài đáp lại:

“Đồng đạo Bắc Nguyên đồn thổi Khương đạo hữu là Phù đạo tông sư, ban đầu ta còn không nguyện ý tin tưởng nhưng bây giờ có thể nhìn tận mắt thế này thì ta không còn gì để nói”.

Khương Hy mỉm cười nói tiếp:

“Tuyết Giang cô nương là Phù sư sao?”.

Tuyết Giang Thiên Thu tiếp nhận chén trà rồi đưa lên làm một hớp nhẹ nhàng, mi tâm của nàng đột nhiên có chút cau lại nói ra:

“Đắng”.

Khương Hy cười cười đáp:

“Trà Vân Phương nổi tiếng vì vị đắng này, hi vọng cô nương không chê”.

Tuyết Giang Thiên Thu nhìn vào nước trà đỏ nhạt kia một chút rồi lại làm thêm một hớp nữa, mi tâm cũng không nhăn lại như trước nhưng dường như nàng vẫn chưa kịp thích nghi với độ đắng này.

Nàng suy ngẫm một chút rồi nói:

“Đông phương có đất xưng Đằng Vân, kỳ danh cay đắng gọi Bất Phương. Nguyên lai trà Vân Phương là như thế này”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.