Đời này Khương Hy hiếm khi ra trọng lễ như thế bởi rất ít người trên Đại Lục này có thể khiến hắn thành tâm bái phục.
Dù gì hắn cũng từng là chân nhân, địa vị tại tu chân giới cực kỳ cao, coi như Minh Kính trưởng lão đạt đến một cấp độ tu vi rất cao nhưng đối diện với hắn của đời trước cũng phải nhượng lễ ba phần.
Bất quá Minh Kính trưởng lão vừa đề điểm cho hắn một con đường rất sáng tỏ, nó sẽ giúp hắn tiết kiệm được không ít thời gian cùng công sức, tự nhiên hắn sẽ dành cho nàng một trọng lễ như vậy.
Nàng nhìn hắn mỉm cười nói:
“Đây hẳn là lễ nặng nhất ngươi từng làm đi?”.
Khương Hy ngồi thẳng người dậy mỉm cười đáp:
“Tiên sinh đương nhiên được nhận, ta cũng không phải người không hiểu lễ nghĩa”.
Minh Kính trưởng lão nói tiếp:
“Thời gian tới ngươi nên tìm cách dung hợp hai đạo của bản thân lại, sau khi ngươi dung hợp xong tự nhiên sẽ minh bạch cách tu luyện nhân tức đúng đắn nhất”.
Nghe vậy, Khương Hy đột nhiên trầm mặc một hồi rồi nói:
“Cách tu luyện nhân tức trên thực tế là dung hợp nhân tức cùng pháp lực sao?”.
Minh Kính trưởng lão mỉm cười đáp lại:
“Lão thân đã nói rồi, ngươi đã ngộ ra được cách tu luyện nhân tức bước đầu thì những chuyện sau sẽ rất dễ làm.
Vừa vặn, chuyện này cũng vô tình tác thành cho con đường tu đạo của ngươi”.
‘Dung hợp’ cùng ‘hòa lẫn’ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cái trước là một thể còn cái sau chỉ là hỗn hợp tạm thời. Dựa theo cách tu luyện của Mặc Hiên thì Khương Hy ngộ ra được cái sau, tức là hòa trộn theo một tỷ lệ nhất định rồi sử dụng.
Mặc dù kết quả tạo ra thực sự khác biệt so với trước nhưng đó không phải con đường chính thống nhất của Nhân Mạch Trúc Cơ.
Mặt khác, theo thuyết pháp của Minh Kính trưởng lão, nhân tức cùng pháp lực sau khi được dung hợp lại thì người trong cuộc rất khó để cảm ứng ra được hắn sở hữu cấp độ Nhân Mạch Trúc Cơ nào.
Chỉ có điều Minh Kính trưởng lão cũng không tự tin đến mức cho rằng phương pháp này có thể che mắt được tất cả mọi người.
Bởi nàng không rõ Phu Tử có thể nhìn ra được hay không. Phu Tử là nhất thế tôn sư, là người đầu tiên đạt được tầng thứ Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ kể từ sau đại chiến Chính - Ma hai ngàn năm trước.
Chưa kể nàng còn rời khỏi Thư Viện từ sớm nên cũng chưa kịp tiếp xúc được nhiều tầng bí văn sâu xa hơn.
Nàng nói:
“Mùa xuân tới ngươi tham dự Thượng Dao Thiên Trì chứ?”.
“Vậy thì có chút khó cho ngươi, khả năng cao Phu Tử sẽ ẩn mình trong bóng tối để quan sát”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Thượng Dao Thiên Trì tuy lớn nhưng cũng không đến mức độ một người đứng đầu như Phu Tử tự thân xuất hiện ở phụ cận được”.
Minh Kính trưởng lão lắc đầu nói ra:
“Lão thân không biết Phù Linh chân nhân đã nói qua bao nhiêu về cường giả thế hệ hoàng kim nhưng không ai hiểu rõ Phu Tử hơn lão thân.
Phu Tử muốn thu ngươi làm đồ tự nhiên sẽ tự thân tiến đến, chưa kể Thượng Dao Thiên Trì lần này sẽ được mở ra tại Đông Vực, lão hiện thân cũng chẳng ai dám cấm cản”.
Khương Hy có chút ngạc nhiên, hắn biết Thượng Dao Thiên Trì sẽ xuất thế nhưng trước mắt không biết được ở đâu bởi phải năm năm trước khi bí cảnh này xuất hiện thì mới sinh ra dị tượng báo hiệu.
Hắn cẩn thận coi trọng tình báo của Dạ Ma để không bỏ sót qua bí cảnh này nhưng rốt cuộc vẫn không thể tra ra.
Đoạn thời gian trước khi ở cùng với Kế Trường Minh, hắn cũng đã nhiều lần cố ý nhắc đến Thượng Dao Thiên Trì để xem Kế Trường Minh có biết chính xác địa điểm không.
Kết quả tên kia thật sự không biết gì cả.
Khương Hy chung đụng mấy ngày với Kế Trường Minh tự nhiên biết hắn không phải người có tâm cơ gì, nếu hắn biết thì hắn đã vô tình buộc miệng nói ra rồi.
Vị trí của Thượng Dao Thiên Trì phần lớn đều sẽ do cao tầng của các tông môn nắm trước, khoảng độ nửa năm trước sự kiện chính thức thì mới thông báo rộng rãi ra toàn Đại Lục.
Nửa năm có lẽ đủ cho người khác chuẩn bị nhưng Khương Hy biết hắn sẽ không đủ bởi hắn còn phải chuẩn bị đường lui cho mình.
Theo lời của Minh Kính trưởng lão, Phu Tử có khả năng sẽ ẩn mình trong bóng tối để tìm hắn, dù sao đây cũng là bí cảnh nổi danh nhất trong tầng thứ Trúc Cơ cảnh, hắn muốn đề thăng nội tình của mình tự nhiên không thể bỏ qua bí cảnh này.
Khương hy suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đại tiên sinh chưa rời Bắc Nguyên sao?”.
Minh Kính trưởng lão đáp:
“Trác Nhiên vẫn ở Bắc Nguyên, chỉ có điều Dạ Ma cũng không quá rõ hành tung của hắn, nhưng ngươi yên tâm, hắn không ở Hoàng Thành”.
Sau Phu Tử, người Khương Hy e ngại nhất chính là Nhậm Trác Nhiên, cái tên này cực kỳ dai, muốn thoát khỏi sự đeo bám của hắn cơ hồ là một việc khó khăn không tưởng.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi rồi nói:
“Đại tiên sinh đeo bám ta xác thực rất lâu, nếu không phải có biện pháp từ trước, có khi rất khó để tránh khỏi một kiếp bị bắt lại”.
Minh Kính trưởng lão đáp:
“Ngươi cũng không phải hạng tầm thường, Trác Nhiên không yếu, không đến hai, ba trăm năm nữa, hắn hoàn toàn có thể vượt qua lão thân, ấy vậy mà ngươi vẫn có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn”.
Khương Hy mỉm cười nói:
“Tiên sinh quá khen rồi, đại tiên sinh dù mạnh nhưng lại rất chậm, chí ít ta vẫn nắm chắc chuyện bỏ chạy được”.
Minh Kính trưởng lão cười cười không đáp, cũng không hỏi gì thêm mà thay vào đó là tiếp tục giảng giải cho hắn tri thức khác về nhân tức.
Hai người bọn hắn nói chuyện qua lại như vậy cũng đủ rồi, thời gian có hạn nên nếu có thể vào được trọng tâm thì tốt nhất nên trực tiếp đi vào.
Huống hồ dù nàng có muốn hỏi tiếp thì chưa chắc Khương Hy đã trả lời thật lòng. Nàng không tin hắn lại không biết đến sự tồn tại của Thần Cơ lão nhân.
Chỉ cần Thần Cơ lão nhân báo tin cho Nhậm Trác Nhiên biết thì Khương Hy có chạy đằng trời cũng không thoát, đằng này hắn vẫn còn tương đối chơi nhởi bên ngoài nên nàng ít nhiều cũng nghĩ đến việc hắn có cách che đậy thiên cơ.
Che đậy thiên cơ không phải chuyện dễ, chí ít phải bước vào Nguyên Anh cảnh thì mới có tư cách, còn không ngay từ đầu hắn phải biết toán mệnh thiên cơ.
Bất quá, nàng không tin hắn biết toán mệnh thiên cơ bởi hắn đã bị cao thủ đại nội chặn đường. Nếu hắn biết thì ngay từ đầu hắn đã sớm đào thoát rồi, không dễ gì lại rơi vào tay của lão nhân cao thủ đại nội kia được.
Như vậy, nàng cũng chỉ có thể quy về một ý nghĩ, đó là hắn có thần thông hoặc bảo vật có thể che đậy thiên cơ.
Nàng có thể trực tiếp dùng thần thức dò xét hắn nhưng không, làm như thế chỉ tổ phá hủy quan hệ hiện tại thôi.
Đã rất lâu rồi nàng mới có lại hứng thú tò mò như thế này, đáng tiếc đối phương lại là một tên tiểu tử mang chủ nghĩa cá nhân quá mạnh nên không thể vọng động.
Thật là khiến người vừa yêu vừa ghét mà.
. . .
. . .
Ròng rã suốt mấy tháng trời sau đó, Khương Hy tiến vào một loại trạng thái có thể nói là không khác hoa hoa công tử là bao nhiêu.
Ban ngày đến Vạn Xuân Lâu ăn chơi mua ‘sắc’, ban đêm theo Minh Kính trưởng lão tu luyện nhân tức cùng Phù đạo.
Trong một đoạn thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Khương Hy tương đối có tiếng tại Vạn Xuân Lâu, mỗi lần hắn đến là nơi này lập tức cử ra không biết bao nhiêu hạ nhân đến hầu hạ.
Thậm chí các cô nương tuyệt tài tuyệt sắc nhất của lâu cũng được giới thiệu không thiếu một người.
Đương nhiên, các cô nương này không dễ chinh phục, các nàng mặc dù là phận nô lệ nhưng nô lệ của Thẩm gia lại mang một ý vị khác, địa vị của các nàng vẫn tương đối cao hơn so với các tu sĩ Trúc Cơ cảnh bình thường.
Bản thân các nàng cũng có một cỗ ngạo khí khó nói nên lời nhưng Khương Hy không ngại, hắn tự tin với khả năng ăn nói cùng như phòng trung thuật của bản thân.
Muốn gây thiện cảm có thiện cảm, đối với hắn chuyện này chẳng có chút nào khó khăn cả.
Đương nhiên, hắn cũng không đến mức gọi là trầm luân trong sắc dục không lối thoát, hắn vẫn luôn suy nghĩ về đạo của bản thân, vẫn luôn âm thầm thôi động nhân tức cùng Sắc Dục Khí lên để bọn chúng có thể làm quen với nhau.
Cũng trong lần này, Khương Hy cũng vô tình biết được, nguyên lai nhân tức khi đem vào chuyện song tu cũng tạo ra hiệu ứng không ngờ.
Hắn không chắc nên miêu tả thế nào nhưng có vẻ như đám nhân tức này . . . có chút thích thú thì phải.
Theo đó, nhân tức của hắn cũng bắt đầu sinh ra cảm giác ‘thèm muốn’ Sắc Dục Khí nhưng hắn không vội, nếu nhân tức có linh tính tốt như lời của Minh Kính trưởng lão thì hắn muốn để chuyện này lùi ra sau.
Cho đến khi nhân tức thực sự ‘đói khát’ thì hắn mới xuất thủ, đến lúc đó, quá trình dung hợp sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Mặt khác, quan hệ giữa hắn với các cô nương của Vạn Xuân Lâu bây giờ tương đối tốt, mặc dù một vài người trong đó đã nảy sinh ra ý niệm ái tình với hắn nhưng hắn đã nhanh chóng dập tắt ý niệm kia đi rồi.
Hắn không muốn dây vào tình kiếp đâu, loại kiếp này cực kỳ đáng sợ, nói không ngoa khi có thể xếp nó vào hàng đệ nhất của Cửu nạn.
Tình kiếp muốn đoạn, vậy thì song phương cùng đoạn, nếu chỉ có một trong hai đoạn thì cả hai bắt buộc phải độ kiếp.
Khương Hy từng chứng kiến không ít thiên tài Đạo Môn ngã xuống vì không độ qua được tình kiếp cho nên hắn mới sợ loại kiếp này.
Khương Hy không dám nói hắn ngủ nhiều người nhưng không sinh tình cảm được, những người chỉ thuần song tu thì không nói, đó cơ hồ chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi nhưng tình cảm của hắn thế nào hắn rõ.
Tình kiếp ứng lên người hắn quả thực có xác suất rất cao, chỉ có điều không biết khi nào mới xuất hiện thôi.
Đương nhiên, hắn cũng không tập trung quá nhiều vào chuyện chưa xảy ra, thay vào đó hắn tập trung hợp nhất đạo của bản thân.
Đồng thời, quá trình này cũng khiến hắn có chút vui mừng.
Bởi đệ tam nạn - Đạo kiếp đã xuất hiện.
Muốn đột phá Nguyên Anh cảnh thì nhất định phải độ qua Tam tai Cửu nạn, Khương Hy có chút sợ tình kiếp nhưng không có nghĩa hắn sợ Cửu nạn.
Hắn lại càng sợ không tìm ra được Cửu nạn của chính mình hơn. Tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều nhưng vẫn chưa độ quá hai nạn trong Cửu nạn, đây mới là chuyện hắn thực sự lo lắng bấy lâu nay.
Cửu nạn không hiện không phải chuyện tốt lành gì, nếu một ngày nó dồn dập xuất hiện thì Khương Hy không thân tử đạo tiêu thì cũng gặp trọng thương chậm trễ đạo đồ.
Đạo kiếp đã xuất hiện, vậy thì hắn phải nhanh chóng độ mới được.
Độ khó để độ Đạo kiếp kỳ thực còn phải dựa vào bản thân của tu sĩ, nếu tu sĩ minh ngộ ra được con đường tu đạo của mình thì kiếp này không khó độ.
Nhưng nếu vẫn mờ mịt không biết đường đi thì xin thưa, độ khó của nó không kém tình kiếp đâu.
Đương nhiên, Khương Hy thuộc vế đầu tiên, ngày nhân tức cùng Sắc Dục Khí có thể dung hợp với nhau, khi đó, đạo của hắn chính thức hợp nhất, đồng thời, Đạo kiếp cũng được độ.
Minh Kính trưởng lão cũng tương đối quan tâm đến chuyện độ kiếp của hắn, bất quá tương đối thôi.
Nàng biết hắn đã rõ ràng con đường của mình, Đạo kiếp chung quy lại cũng chỉ tự đưa mình đến cửa nộp mạng là cùng.
Nàng cũng có chút ngạc nhiên là đến tận hiện tại hắn chỉ mới độ qua một nạn, trên thực tế, các đệ tử đại tông môn chưa chắc đã độ qua một nạn đâu nhưng hắn thì khác.
Minh Kính trưởng lão hiểu Khương Hy biết rất nhiều chuyện, cho nên đáng lý ra bây giờ cũng nên giải quyết được ba trong số Cửu nạn mới phải.
Một ngày này, nàng đột nhiên hướng hắn hỏi:
“Mấy năm tu hành này ngươi không gây thù với ai sao?”.
Cách để sinh Cửu nạn nhanh nhất chính là gây thù với càng nhiều người càng tốt, chỉ cần có thể phòng hộ bản thân thì đây là thượng sách.
Lấy hiểu biết của nàng về thực lực của Khương Hy, hắn không đời nào ngại cách này.
Chỉ là nàng không hiểu được tại sao hắn lại không chọn thôi.
Hai mắt nàng nhìn thẳng vào con ngươi hắn, tựa như muốn nhận được câu trả lời ngay lập tức. Hắn ngồi đối diện nàng bây giờ cũng muốn đổ mồ hôi ra rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]