Chương trước
Chương sau
Thanh âm này rất nhẹ, nghe rất thanh nhưng rơi vào tai lại không khác gì tiếng gọi tự địa ngục, Khương Hy thì không nói, hắn là người có tu vi thấp nhất ở đây nhưng lão nhân kia thì khác.

Tu vi của lão rất cao trong hàng ngũ Kim Đan cảnh nhưng vẫn bị thanh âm này dọa sợ, chỉ có nỗi sợ dẫn đến vong mạng thì tóc gáy của lão mới có thể dựng lên được.

Cả hai người vội vàng nhìn sang bên cạnh, cách một mét từ chỗ đứng của cả hai là một phụ nhân hiền hòa, tuổi cũng đã có chút lớn, trên đầu đã có chút hoa râm, thân mang một bộ trường bào xanh ngọc đầy trang nhã, trên tay cầm một quải trượng dài bằng gỗ.

Khí tức trên người nàng như hòa làm một với không gian xung quanh, đồng thời nàng lại khiến cho cả hai người bọn hắn cảm thấy một cỗ uy nghiêm không thể phạm từ người nàng.

Khương Hy nhìn thấy nàng xong thì hai mắt liền lấp lóe một chút rồi biến mất, còn lão nhân nhìn thấy nàng như lâm vào đại địch nhưng cũng không vội làm ra hành động kỳ lạ gì.

Lão cẩn thận nói:

“Không biết tôn tính đại danh của đạo hữu là gì?”.

Nàng nhìn lão nhân một chút rồi lắc đầu nói ra:

“Tiểu bối vô tri”.

Vừa dứt lời, nàng gõ cây quải trượng xuống dưới đất, lít nha lít nhít phù văn bất ngờ xuất hiện bao phủ lấy toàn bộ người lão nhân rồi trói buộc lão lại thành như cái kén.

Tình huống quá bất ngờ, lão nhân còn chưa kịp phản ứng, đến thanh âm cũng chưa kịp thốt ra.

Sau đó, cái kén vỡ ra thành từng mảnh quang vụ rồi tan biến đi trong hư không, thân hình lão nhân ở đâu không thấy, đối diện với Khương Hy cũng chỉ là một mảnh bất tận của thảo nguyên.

Hắn âm thầm hít vào một ngụm khí, hai chân cố gắng đứng vững trên đất rồi ôm quyền hướng phụ nhân lớn tuổi cung kính nói ra:

“Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ”.

Phụ nhân từ tốn đáp lại:

“Đi khỏi đây trước đã”.

Lời vừa ra, quải trượng lại khu động, phù văn lại xuất hiện bao phủ lấy thân hình hai người rồi dung nhập vào trong hư không.

Bọn hắn đi không được bao lâu thì từ chân trời xuất hiện hai đạo lưu quang phóng đến đây với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Lưu quang đáp xuống chỗ lão nhân ban nãy rồi hiện ra thân ảnh của hai trung niên nhân, trên người mang theo một bộ hắc y có dấu hiệu của Đại Tinh Hoàng Triều, dĩ nhiên cả hai cũng là cao thủ đại nội.

Một người trong đó nhíu mày nói ra:

“Khí tức của Vân lão vừa biến mất ở đây”.

Người còn lại đưa tay chạm nhẹ xuống đất rồi nói:

“Đất ở đây có trũng xuống một chút, có dấu tích của hai người, xác thực Vân lão đã ở đây cùng với một người nữa nhưng đáng tiếc, lão chết rồi”.

“Cao thủ Thiên Nguyệt Tông ra tay?”.

“Chưa chắc chắn nhưng hẳn là vậy, đối phương xuất thủ quá nhanh, tuyệt đối là lão tổ Nguyên Anh cảnh, ta cùng ngươi nên chạy về Hoàng Thành báo cáo thôi”.

Tên kia nghe vậy liền gật đầu không từ chối, lão tổ Nguyên Anh cảnh đã xuất hiện, bọn hắn ở đây cũng vô ích, huống hồ Vân lão là Kim Đan cảnh đỉnh phong còn bị đánh chết trong tích tắc, bọn hắn đuổi theo chỉ uổng phí mạng mình.

Đạt được nhận thức chung, cả hai liền quay sang gật đầu rồi hóa thành lưu quang bay trở về Hoàng Thành.

. . .

Cùng thời điểm đó tại Tinh Sơn Thành, Lục Thần Du cùng ba người Tần gia lão tổ ngự khí hạ xuống bên dưới, trọng trường ý cảnh vẫn không ngừng thôi động đè ép tu sĩ Kim Đan cảnh kia ở bên hố sâu.

Trọng trường ý cảnh mỗi lúc một mạnh, sức nặng đè lên người hắn cũng càng ngày càng tăng, lực gia trì có chút tương tự với đa trọng Trọng Tự Phù của Khương Hy.

Tên tu sĩ kia thấy Lục Thần Du hạ xuống thì hộc ra một ngụm máu tươi rồi khó khăn nói ra:

“Lục . . . thành chủ, ta . . . là người của . . . hoàng cung. Lệnh bài . . . trong túi áo”.

Lục Thần Du nghe được chữ có chữ không nhưng riêng chữ hoàng cung hắn nghe được rất rõ, bất quá cao thủ đại nội hắn cũng biết qua được đôi chút, từ trước đến nay những cao thủ này đều có y phục của riêng mình, nào có ăn mặc phổ thông như thế này.

Suy nghĩ một chút, hắn đưa tay là ngoắc một cái, tấm lệnh bài trong túi áo của tên tu sĩ Kim Đan cảnh kia liền bay ra ngoài lơ lửng ngay trước mặt Lục Thần Du.

Thần sắc của hắn có hơi chút thay đổi, trọng trường ý cảnh cũng dần dần thu lại, lực áp trên người tên tu sĩ kia cũng biết mất.

Tên tu sĩ kia thở nhẹ ra một hơi, định mở miệng nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì một luồng chân nguyên bất ngờ bắn tới xâm nhập vào thể nội phong cố lại Kim Đan. Linh lực của bản thân không thể điều động, hiển nhiên, tu vi đã bị khoá lại.

Sắc mặt của hắn lập tức đại biến, ngữ khí có chút tức giận nói ra:

“Lục thành chủ . . . ngươi . . .”

Rầm!

Một thanh đại đao bất ngờ găm sâu vào mặt đất trước mặt hắn, lưỡi đao hướng thẳng đến miệng chỉ cách có vài mi li.

Tên tu sĩ Kim Đan cảnh kia nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, hắn có cảm giác nếu dám nói ra thêm một câu nữa có khi Lục Thần Du chém luôn cái miệng này của hắn cũng nên.

Lục Thần Du híp mắt lại nhìn hắn nói ra:

“Lệnh bài là của hoàng cung nhưng ngươi có phải cao thủ đại nội không thì chờ Hoàng Thành phái người đến xác nhận đi”.

“Ta . . .”, tên tu sĩ Kim Đan cảnh kia có chút á khẩu, lệnh bài của cao thủ đại nội có phương pháp xác nhận từng người một, lấy địa vị của Lục Thần Du đương nhiên biết nên làm thế nào để chứng minh nhưng dưới con mắt hắn, Lục Thần Du căn bản không muốn làm.

Hắn biết vụ nổ kia là thủ pháp của Khương Hy nhưng hắn không thể gọi cái tên đó ra ở đây được, chỉ có thể cắn răng nhận về mình.

Sự việc âm thầm đeo bám theo Khương Hy là nhiệm vụ tuyệt mật của hoàng cung, hắn tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không coi như có thoát khỏi tay Lục Thần Du thì cũng không thể sống tại Đại Tinh được nữa.

Thế là hắn liền cam chịu ngậm miệng lại rồi bị đám binh lính Trúc Cơ cảnh mang đến đại lao.

Đợi tên tu sĩ Kim Đan kia đi xong, Tần gia lão tổ liền nhìn quang cảnh xung quanh rồi thở dài nói ra:

“Tinh Sơn Thành lại muốn biến rồi”.

Lục Thần Du nghe vậy liền híp mắt nói ra:

“Chuyện này cũng chưa chắc”.

Chu gia lão tổ nhìn hướng tên tu sĩ kia bị áp giải đi một chút rồi quay sang nói ra:

“Lục đại nhân, hắn không phải người của hoàng cung sao?”.

Lục Thần Du lắc đầu đáp:

“Hắn chính xác là người của hoàng cung”.

“Vậy tại sao?”, Tiêu gia lão tổ có chút không hiểu.

Khóe miệng Lục Thần Du khẽ cong lên nói ra:

“Trong chuyện này, lý thuộc về chúng ta, hoàng cung muốn lấy người về tự nhiên phải bỏ ra thứ gì đó”.

Ba chữ ‘thứ gì đó’ được hắn nhấn khá mạnh, ngụ ý cũng khá đơn giản, cả ba vị lão tổ nghe xong liền ‘à’ lên một tiếng đã hiểu.

Lục Thần Du vốn dĩ đang lo cuối năm nay sẽ nộp sưu thuế kiểu gì đây nhưng không ngờ chính Hoàng Thành đã gửi đến cho hắn một món quà đủ lớn.

Mặt khác, chuyện sưu thuế này cũng không phải chỉ có mỗi hắn gánh mà cả ba vị lão tổ Kim Đan cảnh cũng phải gánh bởi cả ba người đều là cung phụng của Hoàng Triều.

Chỉ cần mượn sự kiện lần này để bức ép Hoàng Thành giảm sưu thuế hoặc đẩy lùi hạn thu thôi cũng đủ khiến Tinh Sơn Thành thở dốc rồi.

Lục Thần Du nhìn quang cảnh xung quanh cùng những xác người trên mặt đất kia rồi lắc đầu thở dài.

Hắn quay sang nói với một thuộc hạ:

“Cho người đến nhặt xác rồi trợ giúp thân nhân tổ chức tang lễ đường hoàng”.

“Vâng, thưa đại nhân”.

. . .

. . .

Tại một nơi khác.

Thiên địa linh khí dẫn động vào bên trong cơ thể rồi điều hòa khắp các cơ quan phủ tạng, sinh mệnh lực từ Liệu Thương Phù tuôn trào ra không ngừng rồi tiến nhập vào bên trong ôn dưỡng, Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, sắc mặt lấy lại được một chút hồng hào.

Sau đó, hắn quay sang ôm quyền hướng phụ nhân lớn tuổi nói ra:

“Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ”.

Tốc độ dịch chuyển của phụ nhân đó quá khủng khiếp, chỉ trong chớp mắt, Khương Hy cùng nàng đã xuất hiện ở trong một cánh rừng ở phụ cận Hoàng Thành, xung quanh bọn hắn được một lớp phù trận ẩn thân bao phủ nên cũng không lo bị người ngoài phát hiện.

Phụ nhân nhìn hắn mỉm cười đáp lại:

“Ngươi không tồi, có thể dẫn động một tu sĩ Kim Đan cảnh ra rồi đặt mưu hãm hại bất quá trải đời còn kém. Cao thủ đại nội chưa bao giờ hành động đơn độc một mình”.

Nghe vậy, Khương Hy liền cung kính nói ra:

“Đa tạ tiền bối đã dạy bảo”.

Đời trước hắn không dính dáng đến Hoàng Thành quá nhiều nên cũng không quá rõ hành tung của cao thủ đại nội Đại Tinh như thế nào, vì vậy mới phạm phải sai lầm lớn đến thế.

Nhưng từ lời của phụ nhân này, hắn biết nàng cũng là một người đã theo dõi hắn ngay từ đầu, chỉ là không biết bạn hay thù thôi.

Tu vi của nàng quá cao, tùy tiện một trượng là đã miểu sát lão nhân kia, phản kháng trong tình huống này chính là tự rước họa vào thân.

Hắn cẩn thận nói tiếp:

“Vãn bối gọi Khương Vô Nhai, không biết tiền bối gọi là . . .?”.

Phụ nhân đột nhiên bật cười, nụ cười của nàng có chút nhẹ, cười cũng như không, tựa như nàng chỉ cố tỏ ra mình đang cười cho người khác thấy vậy.

Nàng mỉm cười đáp:

“Tâm tư của ngươi thâm trầm, điều đó sẽ giúp ngươi sống sót tại tu chân giới, nhưng cũng không cần phải che giấu trước mặt lão thân. Biểu hiện vụng trộm của ngươi ban nãy đã bị lão thân bắt gặp, ngươi biết lão thân là ai”.

Nghe vậy, sau lưng Khương Hy liền đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, quả nhiên vẫn bị nàng bắt gặp được, khóe miệng của hắn liền có chút run run lên.

Không bao lâu sau, hắn liền thở dài rồi đứng dậy ôm quyền cung kính hành lễ.

“Vạn bối xin thỉnh an Tuyết Giang tiền bối”.

Phụ nhân này có thân phận cao cực kỳ, họ là Tuyết Giang, tên là Viên Nguyệt. Nàng là một trong những tu sĩ còn sống sót từ thời đại hoàng kim.

Theo trí nhớ của Khương Hy thì năm đó nàng là kỳ tài Phù đạo số một của Hạo Nhiên Thư Viện, chỉ là về sau Phu Tử hoành không xuất thế, thân mang Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ trấn áp một thế hệ thiên tài của Thư Viện.

Chưa kể Nho Môn nhất mạch đề cao nam tử, xem nhẹ nữ tử cho nên địa vị của Tuyết Giang Viên Nguyệt càng ngày càng thấp đi.

Thiên phú của nàng cao hơn Thần Cơ lão nhân nhưng địa vị về sau của nàng lại thấp hơn cả lão, xem như Tuyết Giang gia là đại tộc Nho Môn thì cũng không thể giúp nàng nâng cao địa vị hơn.

Mấy trăm năm trước hắn cũng đã nghe rằng nàng mất tích không biết đi đâu, đột nhiên bây giờ lại hoành không xuất thế thế này làm hắn có chút không kịp thích ứng.

Một đời này của nàng có cơ hội ăn Định Nhan Đan nhưng thời điểm quá trễ nên dung mạo của nàng cũng có chút lão hóa đi, bất quá đường nét trên gương mặt nàng vẫn như vậy.

Khương Hy chỉ cần nhìn qua một chút thôi là có thể nhớ ra được.

Tuyết Giang Viên Nguyệt mỉm cười đáp lại:

“Ngươi biết rất rõ tên của lão thân, xem ra Phù Linh chân nhân không hề tàng tư gì với ngươi cả”.

Nghe vậy, một tiếng lôi âm bất ngờ vang bên tai, Khương Hy chấn kinh nhìn về phía Tuyết Giang Viên Nguyệt, trong đầu nhảy lên hàng đống ý nghĩ loạn xạ, thân người hắn loạng choạng ngã ra sau, hai tay vội đưa ra chống xuống đất để tránh cho cả người ngã hẳn ra đất.

Nhưng kể cả thế cũng không khiến hắn không khiếp sợ được.

Chuyện Phù Linh chân nhân hắn chỉ mới nói cho duy nhất Quỷ Mâu trưởng lão cùng bảy tu sĩ Kim Diện. Còn về sau cả bảy người đó có còn nhớ hay không thì phải xem thủ đoạn của lão.

Bất quá Tuyết Giang Viên Nguyệt làm sao biết được?

Suy nghĩ một hồi, hắn hít vào một hơi, mặt hồ trong người liền bình lặng trở lại, hắn bình tĩnh nói ra:

“Người cũng thuộc Dạ Ma?”.

Tuyết Giang Viên Nguyệt cảm thấy có chút thú vị, Khương Hy chấn kinh vốn là chuyện trong dự liệu của nàng nhưng chuyện hắn lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy cũng chứng minh được tố chất thần kinh của hắn đáng sợ bực nào.

Nàng mỉm cười hiền hòa đáp lại:

“Lão thân thuộc Dạ Ma, ngày hôm đó trừ bỏ bảy tên tiểu tử kia cùng lão thất phu Quỷ Mâu thì lão thân cũng ở ngay trong mật thất đó”.

Khương Hy bình tĩnh nói tiếp, ngữ khí vẫn tương đối cung kính nhưng lại mang theo một chút . . . hơi bực bội.

“Dạ Ma không truy cứu thân phận sát thủ, tiền bối làm thế này không phải phá luật rồi sao?”.

Tuyết Giang Viên Nguyệt nghe ra cỗ bực bội hậm hực kia liền cảm thấy hắn có chút đáng yêu, có lẽ nàng nên trêu một chút vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.