Lão nhân chưởng quầy kia nghe vậy liền khom người cung kính đáp:
“Bẩm lâu chủ, theo những gì thuộc hạ tra được, vị công tử kia gọi là Khương Vô Nhai, môn đồ của Thiên Nguyệt Tông, hiện nay đang ở cùng trạch viện với Kế Trường Minh của Cửu Tiêu Tông.
Đoạn thời gian trước Kế Trường Minh cũng bị vị công tử này đánh bại, nghe đồn đây là trận chiến một chiều”.
“Nghe đồn?”, thanh âm của Vạn Xuân Lâu chủ đột nhiên có chút trầm xuống.
Lão nhân không sợ hãi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, lão từ tốn đáp lại:
“Chuyện ngày hôm đó đại khái cũng chỉ có đệ tử Cửu Tiêu Tông biết được thực hư nhưng những đệ tử của các môn phái khác cũng có biện pháp lấy được thông tin.
Thuộc hạ không có phương pháp kiểm chứng nên đành phải dùng từ ‘nghe đồn’, mong lâu chủ không trách tội”.
Vạn Xuân Lâu chủ quay người lại, hắn từ từ ngồi xuống một cái ghế gần đó, ngón tay liên tục gõ nhẹ lên mặt bàn một hồi rồi nói tiếp:
“Khương Vô Nhai nhập thành từ thời điểm nào?”.
Lão nhân cẩn thận đáp lại:
“Bẩm lâu chủ, là cùng ngày khiêu chiến với Kế Trường Minh”.
Vạn Xuân Lâu chủ rơi vào trầm tư, thông tin của Khương Hy quả thực không có điểm nào kỳ quặc cả, hoặc muốn nói là quá ít thông tin.
Đầu tiên, Thiên Nguyệt Tông gần như không hề tồn tại, hắn không biết đến sự tồn tại của tông môn này ở Bắc Nguyên nhưng nghe đến khẩu âm của Khương Hy thì hắn lại nghĩ đến Đông Vực.
Nơi đó không phải địa bàn của Thẩm gia, hắn không can thiệp vào được.
Thứ hai, thời điểm Khương Hy ở lại Hoàng Thành quá mức im ắng, đến chuyện đi lại cũng không cần đi, hắn có cảm giác như Khương Hy đã đi hết Hoàng Thành rồi nên mới không cần phải đi.
Hai tin này thú thật thì không đem lại được cho Vạn Xuân Lâu chủ bất cứ một hình dung cụ thể nào về Khương Hy cả, tất cả cứ như là một mê vụ đã được sắp đặt sẵn vậy.
Nhưng hắn cũng không phải là người hấp tấp. Thiên tư của hắn có hạn nên một đời này có thể bước vào Hóa Nguyên cảnh không thì còn khó nói chứ đừng bảo là Nguyên Anh cảnh.
Vì vậy, thay vì phân tán tinh lực vào tu hành, hắn lại lựa chọn tập trung vào việc kinh doanh cùng mở rộng nhân mạch cho gia tộc.
Cho nên Vạn Xuân Lâu chủ cực kỳ già đời, vũ lực có thể không bằng những đại lão cùng cấp tại các đại tông môn nhưng trí lực tuyệt đối hơn.
Hắn có thể nhìn ra được Thiên Nguyệt Tông không đơn giản, thậm chí có phần hơn Thẩm gia, chỉ là hắn không có chứng cứ.
Khương Hy đã cáo tri đây là tông môn ẩn thế, như vậy thì trừ bỏ Quan Nhân Các ra, còn lại không thế lực nào có thể tra sâu hơn được cả.
Suy nghĩ một hồi, hắn nói ra:
“Trước tiên, ngươi sắp xếp người theo dõi Khương Vô Nhai, nhớ lựa chọn Kết Đan cảnh đi”.
Nghe vậy, lão nhân có chút giật mình nhưng lâu chủ có đạo lý của riêng mình, lão cũng không thể can thiệp được.
Lão ôm quyền thành khẩn đáp:
“Bẩm lâu chủ, tu vi của thuộc hạ hơi thấp . . .”.
Chưa dứt lời, một tấm lệnh bài bất chợt được ném về phía trước, tốc độ có chút nhanh nhưng lão nhân dù gì cũng là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, lão vẫn có thể nhanh chóng chụp lại được.
Nhìn thấy tấm lệnh bài đó, thần sắc lão nhân tựa hồ có chút giãn ra, đồng thời sắc thái gương mặt cũng hài lòng không ít.
Lão vội vàng ôm quyền cung kính đáp lại:
“Thuộc hạ lĩnh mệnh”.
Vừa dứt lời, thân ảnh của lão liền tiêu thất đi không còn một dạng. Vạn Xuân Lâu chủ không để ý đến nữa, hắn biết lão nhân kia có tư tâm nhưng dù gì cũng là người được việc, hắn có thể lợi dụng một chút.
Thẩm gia là đại tộc đỉnh tiêm của Huyền Đô Đại Lục, nội tình tích lũy gần hai ngàn năm, tu sĩ Kết Đan cảnh đương nhiên không hề thiếu, thậm chí trong tộc có tận hai chục người.
Lấy địa vị của Vạn Xuân Lâu chủ, hắn hoàn toàn có thể điều động được tầm năm người cùng lúc mà không cần phải báo cáo lại gia tộc, chỉ cần về sau hắn đem lại một lời giải thích hợp lý là được.
Hắn hoài nghi Khương Hy nhưng cũng đồng thời muốn lôi kéo một chút.
Địa vị của Thẩm gia quá đặc thù nên hoàng tộc đã ngăn cấm không được kết giao với Thập Đại Chính Phái, vì vậy, Vạn Xuân Lâu chủ phải nghĩ đến việc lôi kéo các thế lực đỉnh tiêm khác đồng cân đồng hạng với Thẩm gia.
Đương nhiên, hắn là một người nhìn xa, cho nên mới đánh chủ ý lên thế hệ trẻ chứ không phải thế hệ lão niên như hắn.
Quan hệ phải trải qua nhiều năm tích lũy thì mới vững chắc được, hơn nữa người trẻ tuổi cũng chưa già đời đến độ như mấy lão quái vật kia, tự nhiên sẽ khó nhìn thấu được hành động của hắn.
Bất quá Vạn Xuân Lâu chủ có chút hơi đen, hắn lại đi đánh chủ ý vào một con quái vật còn ‘già đời’ hơn cả hắn.
. . .
. . .
Khoảng tầm một canh giờ sau, Khương Hy cùng Kế Trường Minh chia tay ba người Mộc Hoa Cương để trở về, gọi là trở về nhưng thực ra là đi đánh lẻ.
Bắc Nguyên có khoảng thời gian tương đối lệch so với Đông Vực, nơi này ngày ngắn hơn đêm bất kể bốn mùa cùng năm tháng, cho nên chỉ khi đêm về thì cuộc sống mới chính thức bắt đầu.
Hắn muốn đi một mình nhưng đáng tiếc hắn đánh giá hơi thấp cái đuôi mang tên Kế Trường Minh, tên này đi đâu cũng nhất quyết bám theo cho bằng được.
Khương Hy nhàn nhạt nói ra:
“Ngươi đi theo ta làm gì?”.
Kế Trường Minh nhún nhẹ vai, thần sắc bình thản đáp lại:
“Ở trạch viện quá chán, trở về cũng không có gì làm, chi bằng đi với ngươi cũng có chuyện thú vị hơn. Lại nói ngươi định đi đâu?”.
“Đi ăn”, Khương Hy từ tốn đáp.
Đoạn thời gian này Khương Hy cũng không ăn uống gì mấy nên có chút nhớ, bản ý của hắn là rời đi để vào một tiệm thực điếm nào đó rồi thưởng thức ẩm thực Bắc Nguyên.
Kế Trường Minh nghe xong liền trầm tư một chút rồi nói:
“Ăn uống có lợi gì sao?”.
Từ khi bước vào Trúc Cơ cảnh, Kế Trường Minh đã đoạn tuyệt với cái gọi là ăn uống rồi nên cũng chẳng thiết tha gì đến khía cạnh này. Dù sao hơn hai mươi năm tại Cửu Tiêu Tông, hắn chủ yếu là ăn chay nên cũng không có chút hứng thú gì.
Khương Hy bảo ăn có lẽ cũng không phải ăn bình thường.
Khương Hy bắt chước Kế Trường Minh, nhún vai đáp lại:
“Ăn uống bình thường thôi, không có gì đặc biệt”.
Kế Trường Minh không hiểu, hắn còn nghĩ Khương Hy có ngụ ý gì cho đến khi bọn hắn đến một tòa thực điếm tương đối nổi danh của Hoàng Thành thì hắn đã hiểu.
Nguyên lai, ăn chính là ăn.
Khương Hy không thích nơi đông người nên đã bỏ ra một lượng lớn linh thạch để thuê một phòng riêng ở trên tầng cao nhất, đương nhiên, lượng linh thạch hắn bỏ ra lớn hơn so với những gì thực điếm này nghĩ nên bọn hắn được tiếp đón cực kỳ chu đáo.
Thực điếm này khá lớn nhưng đại đa số khách nhân cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí cảnh hoặc nhiều lắm là sơ nhập Trúc Cơ cảnh thôi, dường như khách nhân cao giai như Khương Hy cùng Kế Trường Minh cũng chưa từng xuất hiện ở đây.
Vì vậy, đám tiểu nhị phục thị bọn hắn cực kỳ cẩn thận không dám sai sót một chút nào.
Khương Hy cảm thấy ăn uống gặp phải tình trạng này liền có chút phiền nhiễu nên đã đuổi ra ngoài, chỉ cần cho hắn không gian yên tĩnh là được.
Thực điếm có nhiều món ăn tương đối thân quen ở đời trước nhưng đời trước hắn cũng là người xuất gia nên cũng không ăn làm gì.
Bất quá thân là người đã nếm qua tay nghề của Tứ nương, hắn đương nhiên không vừa mắt với mấy món này, cho nên hắn lựa chọn lẩu nhúng.
Chí ít đây là món có thể ăn từ tốn không cần vội, nước lẩu luôn được đun sôi nóng bỏng tựa như lòng dung nham.
Kế Trường Minh cũng chưa từng ăn lẩu bao giờ cả nên cũng có chút hứng thú, hắn gắp một thăn thịt bò tương đối dài rồi thả vào nồi nước, chờ thịt bò chín liền nhanh chóng gắp ra cho vào miệng.
Sau đó hắn liền gật gù khen ngợi:
“Nguyên lai thịt có vị như thế này”.
Khương Hy có chút ngạc nhiên nói ra:
“Trước khi vào Cửu Tiêu Tông ngươi chưa từng ăn thịt sao?”.
Kế Trường Minh lắc đầu đáp lại:
“Từ lúc nhận thức được, ta đã ở tông môn rồi, người đầu tiên ta nhận thức là sư phụ, sau đó mới là các vị sư huynh. Phụ mẫu ta là ai thì ta cũng không biết nhưng ta cũng không quan tâm”.
Nghe vậy, Khương Hy liền gật đầu nói:
“Đã vậy ăn nhiều một chút, hôm nay ta trả”.
“Ngươi có dự tính gì trong đầu đấy?”, Kế Trường Minh muốn gắp miếng thịt bò vừa nhúng khác ra ăn nhưng lại nghe phải câu kia của Khương Hy nên chần chừ một chút.
Khương Hy cũng không có ý gì, hắn mỉm cười nói:
“Ăn uống thôi, cũng không tạo nhân quả phiền phức đâu, ngươi nghĩ nhiều”.
Kế Trường Minh trầm mặc một hồi rồi gật đầu đáp:
“Có lý”.
“Gắp ra nhanh một chút, để lâu sẽ dai”, Khương Hy vội nhắc nhở.
Kế Trường Minh lần đầu ăn thịt nên cũng không hiểu đặc tính của thịt bò, nhúng quá lâu, thịt sẽ dai, ăn không ngon mấy.
Bất quá thần sắc của hắn vẫn rất hạnh phúc, tựa như đứa trẻ đang được chơi món đồ chơi yêu thích của mình vậy.
Khương Hy từng sống tại Cửu Tiêu Tông rất lâu cho nên hắn biết cuộc sống ở đó khô khan đến bực nào, từ nhỏ đến lớn hắn cũng như Kế Trường Minh, không biết thịt có vị như thế nào.
Về sau kết giao được với Kiếm Minh chân nhân thì hắn mới lần đầu nếm được vị thịt. Đáng tiếc, lúc đó hắn đã sớm xuất gia nên lần ăn thịt đó là lần đầu nhưng cũng là lần cuối cùng.
Nếu đời này hắn còn trọn vẹn âm dương trong cơ thể thì có lẽ hắn đã tu luyện Cửu Tiêu Chân Quyết nhưng tuyệt đối sẽ không xuất gia, bởi hắn muốn nếm lại vị thịt. Bất quá như vậy cũng được xem là dính líu đến hồng trần.
Suy đi tính lại, đời này của hắn đã được gắn với Tam Dục rồi.
Tam Dục được sáng tạo ra không phải để trưng, tự nhiên sẽ có người đến phát quang dương đại nó ra bên ngoài. Và người đó không ai khác là chính bản thân hắn ở đời này.
Khương Hy từ tốn gắp một miếng cá rồi nhúng vào bên trong, chờ thịt cá chuyển sang một màu trắng liền gắp ra thấm vào một chút nước chấm rồi cho vào miệng.
Vị dịu ngọt của cá liền tan chảy vào bên trong cổ họng hắn, một tia linh lực lập tức được sinh ra, Thực Dục Thiên nhanh chóng tự vận lên cắn nuốt nó rồi lặn đi mất dạng.
Kế Trường Minh chưa từng ăn thịt bao giờ nên Khương Hy cũng sẽ không để hắn ăn phàm thực, tất cả những món nhúng ngày hôm nay ăn đều là linh thực hết.
Mặc dù phẩm chất yêu thú đều dưới Trúc Cơ cảnh nhưng mùi vị tính ra vẫn rất ngon.
Khương Hy có khẩu vị quá cao nên nếu ăn những món được chế biến sẵn thì có khi ăn sẽ không vừa miệng.
Vì vậy hắn mới lựa chọn món lẩu. Nước lẩu chỉ cần đủ chua và đủ cay là được, ngoài ra không cần thao tác thêm quá nhiều.
Món ăn này tính ra tương đối ‘nhàm chán’ nên Tứ nương cũng không mấy khi nấu nhưng lại phù hợp để ăn nhiều người.
Thời điểm Điền y quán còn đông người nhất thì lẩu nhúng là món được ăn nhiều nhất vào mùa đông lạnh giá của Nguyệt Hải Thành.
Khương Hy đã lâu không ăn nên có chút cảm khái nhớ lại chút chuyện xưa.
Điền đại phu cũng đã sớm qua đời hơn mười năm, sự tồn tại của lão bây giờ cũng chỉ tồn tại trong tim của mỗi con dân Bắc Thành cùng chuyện xưa của Hiên Minh.
Hiên Minh đã nhập Thư Viện, nay đã trở thành một trong nhưng vì sao tinh tú nhất trên bầu trời tu chân giới thế hệ này, nhưng ngày gặp lại có lẽ vẫn còn rất xa.
Lân vẫn như cũ, bản tính của hắn vẫn rất thành thật, đến tận bây giờ hắn vẫn có thể vui vẻ gọi Khương Hy là công tử như cũ, đồng thời địa vị của hắn tại Kiếm Tông cũng không đến nỗi tồi, sư thừa không kém.
Kế Trường Minh hì hục ăn nhưng cũng không quên để ý lấy Khương Hy, hắn nhìn thấy Khương Hy lặng người có chút hơi lâu nên liền lên tiếng:
“Vô Nhai, ngươi đang nghĩ gì đấy?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười nói ra:
“Nhớ lại một chút chuyện xưa, ngươi đừng bận tâm”.
Kế Trường Minh gắp một miếng thịt cho vào nồi nước rồi nói tiếp:
“Cái gì mà chuyện xưa, ngươi cũng chưa già”.
“Mười năm đối với một đời người cũng đủ dài rồi”, Khương Hy nhẹ giọng đáp.
Sau đó hắn gắp thêm rau cho vào trong nồi rồi nói tiếp:
“Ăn thêm chút rau vào, ăn thịt nhiều như ngươi thực điếm này cũng chịu không nổi”.
Kế Trường Minh nhìn qua từng chồng đĩa trống trơn ở cạnh mình một chút rồi khịt mũi đáp:
“Ta cũng không phải người trả tiền”.
Khương Hy liền tặc lưỡi không nói nữa rồi nâng chén lên húp một chút nước dùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]