Văn Đồng Quỳ Liên bước ra cánh rừng liền vận linh lực lên tẩy đi hết vết máu ở trên người mình, sau đó liền mỉm cười hướng về một phía rồi nói ra:
“Ta nên nói là ngươi chết nhát hay là chờ đợi thời cơ đây?”.
Vừa dứt lời, tiếng loạt xoạt của cỏ liền vang lên, một thân ảnh hắc bào mặt đeo Ngân Diện đột nhiên xuất hiện, hai tay chắp ra sau lưng yên tĩnh nhìn lấy nàng.
Văn Đồng Quỳ Liên khẽ nở một nụ cười mê hoặc, nàng cảm thấy người này có chút thú vị. Từ lúc nhập Bắc Nguyên đến giờ cũng đã có hơn một tháng, nàng gặp qua rất nhiều sát thủ cùng đệ tử chính phái.
Bất quá bọn hắn quá yếu, nàng đánh còn không cần dùng đến thực lực chân thật nữa là. Nàng đến Bắc Nguyên chỉ là muốn quan sát một chút phong cảnh, hiểu rõ một chút thiên kiêu, đánh qua một chút trận là đủ.
Nào ngờ từ ngày nàng vào đây là mỗi ngày lại cứ chém chém giết giết rất là phiền, người mạnh thì thôi nhưng đằng này lại quá yếu.
Dây dưa với những người này vừa tốn thời gian vừa không thu hoạch được gì.
Nhưng hôm nay thì khác, lúc nàng đối phó với đám đệ tử chính phái kia thì cũng vô tình phát hiện ra có người ẩn trong bóng tối, chỉ là nàng không biết đang ở đâu mà thôi.
Nàng không xem đám đệ tử chính phái kia ra sao nhưng cũng không dám khinh thị, dù sao công pháp của chính phái ít nhiều đều có khắc chế với nàng.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-luc/2878733/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.