Dựa vào ngữ khí của Nguyệt Hải Đà chủ một tháng trước, Khương Hy liền biết Dạ Ma chướng mắt với Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng hắn lại không nghĩ đến Dạ Ma lại đẩy cái nhiệm vụ của hắn lên trên.
Bây giờ trên tấm ngọc bài nhận nhiệm vụ của hắn, bốn nhiệm vụ được ưu tiên hàng đầu chính là ám sát Tứ Đại Mạch Trúc Cơ.
Số lượng người nhận nhiệm vụ cũng mỗi lúc một tăng.
La Huyền Tử tăng, Hiên Minh tăng, Văn Đồng Quỳ Liên tăng và Khương Hy . . . cũng tăng.
Bất quá Khương Hy lại có cảm giác mấy sát thủ này nhận nhiệm vụ ám sát hắn tựa hồ chính là tiện đường chọn sau khi nhận ba nhiệm vụ kia.
Cảm giác rất giống với hàng khuyến mãi được tặng kèm vậy.
Một cảm giác rất khó nói nên lời, Khương Hy cũng không biết là nên cười hay nên khóc cho chính mình nữa.
Cái nhiệm vụ kia của hắn đến tận bây giờ cũng chẳng có thêm bất cứ thông tin nào mới cả, vẫn luôn luôn là một tầng sương mịt mù không rõ ràng.
Nhưng Khương Hy cũng khó mà vui nổi bởi Dạ Ma vừa phát ra một nhiệm vụ tình báo.
Đó là thu thập tình báo của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, giới hạn khen thưởng có thể lên đến hai trăm vạn linh thạch.
Kết hợp thêm với nhiệm vụ ám sát kia nữa thì hắn cũng đồng cân đồng hạng với ba người La Huyền Tử rồi đấy.
. . .
Khương Hy nhìn qua nhiệm vụ ám sát Văn Đồng Quỳ Liên một chút rồi truyền linh thức vào bên trong rồi xác nhận.
Trong số các nhiệm vụ ám sát từ trước đến nay Khương Hy thực thi thì nhiệm vụ ám sát Văn Đồng Quỳ Liên tuyệt đối là khó nhất, bất quá xác suất hắn bỏ mạng thì cực kỳ thấp.
Dựa theo nguồn thông tin đáng tin cậy từ Dạ Ma thì số lượng người ám sát Văn Đồng Quỳ Liên tuyệt đối không chỉ có một mình Dạ Ma mà Thập Đại Chính Phái cũng sẽ phái đệ tử của mình ra truy lùng nàng.
Chính - Ma vốn ở thế bất lưỡng lập cho nên không nhất thiết phải toàn vẹn ủy thác cho Dạ Ma làm gì, tự thân mình ra tay nhiều khi còn có nắm chắc hơn.
Cho nên so với La Huyền Tử cùng Hiên Minh thì Văn Đồng Quỳ Liên sẽ phi thường bận rộn cho mà xem. Tại Bắc Nguyên, trừ bỏ Thái Huỳnh gia chưa bày tỏ thái độ ra thì năm đại thế lực còn lại đã phát lệnh để đệ tử nội môn xuất sơn rồi.
Đoạn thời gian tới đây chắc chắn Khương Hy sẽ nhìn thấy không ít đệ tử chính phái đi đầy đường đâu.
Lại nói đến tung tích của Văn Đồng Quỳ Liên, theo tình báo mà Dạ Ma thu thập được thì cách đây hai ngày, nàng đã xuất hiện ở biên cảnh phía Tây của Đại Tinh Hoàng Triều, số lượng sát thủ ám sát nàng khi ấy là hai mươi tám.
Và hiển hiển nhiên, hai mươi tám người này đã chết hết, cho đến ngày hôm qua, nàng lại xuất hiện ở một tòa thành bậc Kim Đan cảnh của Đại Tinh, đồng dạng lại giết thêm mười sát thủ Ngân Diện, tiện thể chém luôn ba mươi hai đệ tử chính phái.
Còn ngày hôm nay thì tình báo vẫn chưa xuất hiện nên Khương Hy liền mở địa đồ ra mà suy tính một chút.
Văn Đồng Quỳ Liên xuất thân từ Cực Tây, đây hẳn là lần đầu nàng tiến nhập Bắc Nguyên nên phương hướng của nàng chắc chắn không thể nào được xác định rõ ràng.
Theo hướng di chuyển của nàng trên địa đồ thì Khương Hy nhìn ra được nàng có xu hướng đi về hướng đông nam, tức là nàng buộc phải chạy qua Tinh Sơn Thành cùng địa bàn của Thái Huỳnh gia.
Thái Huỳnh gia là thế gia, quan điểm không phân chính cũng không phân ma, cho nên chỉ cần lợi ích được cho đầy đủ, Thái Huỳnh gia sẽ tỏ thái độ thích hợp.
Giả sử như Đại Ma Thiên Cung có thể bỏ được một cái giá để Thái Huỳnh gia nhắm mắt làm ngơ thì Văn Đồng Quỳ Liên hẳn sẽ đến được Tinh Sơn Thành sớm thôi.
Xác định được phương hướng của mình, Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà di chuyển.
Từ Tinh Mộc Thành đến Tinh Sơn Thành, chí ít hắn cũng phải mất đến hai ngày đường, cho nên hắn liền dứt khoát xuôi nam chặn trước nàng một đầu.
. . .
. . .
Trong khi Bắc Nguyên sôi trào đi lùng sục Thánh Nữ Ma Cung thì cũng cùng lúc đó, Tuyết Lam chính thức giáng lâm Nguyệt Hải Thành.
Gọi là giáng lâm nhưng vì Mặc Hiên thành chủ tọa trấn, Tuyết Lam cũng không thể hung hăng mà nhập thành không báo trước được.
Tuyết Lam vốn đã tiến vào địa phận của Đại Nguyệt Hoàng Triều từ ngày hôm qua nhưng vì tôn trọng Mặc Hiên nên vẫn chưa tiến vào quá sâu.
Hiện nay hắn đang ẩn thân tại phụ cận Linh Vân Trấn, đúng hơn là ở ngay trong khu rừng ngày trước Khương Hy đột phá Trúc Cơ cảnh.
Giữa lúc này, một đạo kim quang bất ngờ phóng đến trước mặt hắn mà hiện ra một con hạc giấy, thanh âm từ trong đó liền phát ra:
“Khương tiền bối, gia phụ đồng ý cho ngài nhập thành, cho mời ngài đến thủ phủ gặp mặt”.
Tuyết Lam lấy họ là Khương, cho nên người khác gọi hắn ‘Khương tiền bối’ cũng là lẽ thường tình.
Tuyết Lam mỉm cười đáp lại:
“Được, đa tạ Mặc hiền chất đã cáo tri”.
“Không dám, không dám”.
Sau đó, Tuyết Lam liền tế ra phi kiếm mà bay thẳng về phía Nguyệt Hải Thành, mục tiêu Phủ Thành chủ.
Người liên lạc tự nhiên là con trai của Mặc Hiên thành chủ - Mặc Hưu, hắn năm nay vẫn là Kim Đan cảnh sơ kỳ, so với Tuyết Lam còn chênh lệch trọn vẹn đến một đại cảnh nên gọi Tuyết Lam hai chữ ‘tiền bối’ cũng không sai.
Tuyết Lam không phải đệ tử của danh môn chính phái nên sẽ không nhìn đến tuổi tác cùng thân phận, hắn xuất thân là võ tướng nên cứ nhìn thực lực mà xưng hô là được rồi.
Trong mắt Tuyết Lam, để được xưng là đạo hữu thì cảnh giới chí ít cũng phải như Thẩm Hạo là Hóa Nguyên cảnh, còn Kim Đan cảnh hậu kỳ như Lý Chấn thì cũng chỉ là phận ‘hậu bối’ mà thôi.
Tốc độ của Tuyết Lam rất nhanh, cho nên trong phút chốc, hắn đã giáng lâm đến trước Phủ Thành chủ rồi.
Thân cao thẳng tắp, mái tóc trắng xóa được buộc cao trên đầu, đôi mắt hoàng kim của Tuyết Lam phóng ra từng tia phong mang rất mãnh liệt.
Những tu sĩ được cử ra đi đón hắn cũng tái trắng hết cả mặt lại khi tiếp xúc với từng tia phong mang này.
Đến Mặc Hưu tự thân ra cũng không khác biệt là bao, Mặc Hưu vội vàng ôm quyền khom người lại hành lễ.
“Gặp qua Khương tiền bối, vãn bối là Mặc Hưu, là người vừa liên lạc với người”.
Tuyết Lam nhìn sang Mặc Hưu khẽ mỉm cười, nụ cười này nhìn tương đối ấm áp hiền hòa bất quá Mặc Hưu lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Loại lạnh lẽo này không phải đến vì sợ mà là đến vì thời tiết.
Hiện nay đang là đầu mùa đông, Nguyệt Hải Thành đương nhiên chưa bước vào mùa tuyết rơi nhưng không khí đã có chút lạnh rồi.
Bất quá ngay khi Tuyết Lam giáng lâm đến đây, trước phủ liền xuất hiện tuyết rơi.
Tu luyện đến được Hóa Nguyên cảnh, nếu không phải tận lực áp chế thì khí tràng của cảnh giới này cũng đủ biến sắc thời tiết của một khu vực.
Tuyết Lam tu luyện hàn khí, tự nhiên thời tiết sẽ biến thành một trời tuyết rơi. Hơn nữa hắn cũng không có ý định tận lực che giấu hành tung của mình làm gì.
Tại Nguyệt Hải Thành này, trừ bỏ Mặc Hiên, Tuyết Lam hoàn toàn có thể đi ngang, tiện đường hắn cũng muốn đi gõ đầu một vài người ở đây nên phải dọa sợ bọn họ trước mới được.
Tuyết Lam thu lại nụ cười của mình rồi nhàn nhạt nói ra:
“Ta đã biết, đưa ta đi gặp Mặc thành chủ”.
Trong lòng Mặc Hưu liền khẩn trương không thôi, người này tính khí thật thất thường, hắn vội vội vàng vàng mỉm cười đáp lại:
“Vâng, vãn bối xin dẫn đường”.
Dứt lời, Mặc Hưu liền vội vàng đi trước dẫn đường cho Tuyết Lam, đồng thời không quên truyền âm cho những người khác trở về với công việc của mình.
Không bao lâu sau, Tuyết Lam cũng đã gặp được Mặc Hiên. So với mấy năm trước thì Mặc Hiên vẫn như vậy, bất quá khí tức đã trầm lắng hơn rất nhiều, lão chỉ đứng đó thôi mà như thể đó chính là trung tâm của thiên địa vậy.
Tuyết Lam đã sớm biết tình huống của Mặc Hiên nên trong lòng cũng không khẩn trương mấy, trong vòng trăm năm, hắn tất có thể vượt qua được vị thành chủ này.
Tuyết Lam ôm quyền cười nói:
“Gặp qua Mặc thành chủ, tại hạ gọi Khương Tuyết Lam”.
Mặc Hiên gật nhẹ đầu, ánh mắt nhanh chóng quét đến mà quan sát Tuyết Lam một lượt, song phương chênh lệch một đại cảnh cho nên Mặc Hiên dư sức nhìn ra cốt linh hai trăm năm mươi tuổi của Tuyết Lam.
Nội tâm lão liền giật mình không thôi, phải biết thời điểm lão vào Hóa Nguyên cảnh thì cũng được năm trăm tuổi rồi, trong khi đó Tuyết Lam chỉ cần đúng một nửa thời gian của lão thôi.
Đây rốt cuộc là thiên tài phương nào đây?
Mặc Hiên mỉm cười bước xuống bục thang mà nói ra:
“Lão phu biết tình huống của tiểu tử kia, bất quá từ lúc nào hắn lại có một vị ca ca như ngươi rồi?”.
Tuyết Lam mỉm cười cười đáp lại:
“Tiểu Hy thất lạc từ nhỏ, cho đến hai năm trước mới nhận thân, tại hạ biết được đoạn thời gian tiểu Hy ở đây được Mặc thành chủ chiếu cố rất nhiều nên mới quyết định xuôi nam bái phỏng một chuyến”.
Đệ nhị nạn của Khương Hy là Gia kiếp, tức hắn có gia đình, từ nhỏ bị thất lạc cũng không phải là sai, hai năm trước hắn cùng với Tuyết Lam lập nên Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, liên hệ so với gia thuộc còn muốn thân thuộc hơn.
Tuyết Lam lấy họ là Khương, tự nhiên cũng được xem là nhận thân. Cho nên một câu này nói ra liền được xem là lời nói thật.
Mặc Hiên mời Tuyết Lam ngồi xuống ở bên cạnh một cái cửa sổ lớn, từ chỗ này hoàn toàn có thể quan sát được hết toàn bộ khung cảnh của Tây Thành.
Mặc Hưu thì sau khi đưa Tuyết Lam đến thì vẫn chưa rời đi mà còn nán lại để phục thị đôi chút, chí ít còn cho thấy được thái độ đối với vị cường giả này.
Mặc Hiên suy ngẫm một hồi rồi nói ra:
“Tiểu tử kia năm lên tám tuổi thì được kỹ viện của Nam Thành mua về, trước đó thì lại bị bắt làm nô lệ nên lão phu cũng vô pháp tra ra thân thế. Không nghĩ đến thân thế của hắn lại lớn như vậy, chả trách Cửu Tiêu Tông lại để mắt đến”.
Tuyết Lam cười cười không nói, liên hệ với Cửu Tiêu Tông trừ Khương Hy ra thì không ai có thể biên được ba chữ ‘Bạch Dương Đỉnh’ nên Tuyết Lam cũng không nói thêm gì ở chỗ này.
Hắn nói tiếp:
“Tiểu Hy dù sao cũng sống tại đây nhiều năm cho nên có nhường cho tại hạ gửi đến Mặc thành chủ một lễ vật, xem như tạ ơn”.
Vừa dứt lời, Tuyết Lam liền lấy ra một cái hộp ngọc rồi đẩy đến trước mặt Mặc Hiên. Mặc Hiên cũng không phải cô văn quả lậu, hộp ngọc xuất hiện tự nhiên bên trong là đan dược.
Mặc Hiên từ tốn mở hộp ngọc ra xem thử là loại đan gì, dù sao lão cũng không hi vọng gì nhiều lắm, bước vào Nguyên Anh cảnh rồi thì đan dược tác động được đến lão cũng phải là Nguyên Đan chứ không phải linh đan bình thường nữa.
Hộp ngọc chỉ vừa khai mở ra một chút thôi, một mùi hương khí ngào ngạt liền tỏa ra mắt toàn gian phòng, khí tức sinh mệnh liền tỏa ra mãnh liệt, hai con ngươi Mặc Hiên liền rung động.
Đây là đan gì?
Bên trong là hai khỏa đan dược được đặt rất ngay ngắn, xung quanh còn được bao vây bởi một lớp vụ xanh ngọc rất huyền diệu.
Tuyết Lam mỉm cười nói ra:
“Đan này là Thương Thai Đan, tác dụng chính là tăng thọ nguyên, vận khí tốt một chút có thể tăng được trăm năm thọ nguyên. Đây là lễ vật của tiểu Hy, mong Mặc thành chủ không chê”.
Mặc Hiên còn biết nói gì đây, tình huống của bản thân mình thế nào lão còn không nắm chắc sao. Ngàn năm đại nạn của lão chắc chắn sẽ đến nhưng nếu có Thương Thai Đan này, đại nạn của lão . . . có thể được đình chỉ lại đôi chút rồi.
Mặc Hiên cũng không hoài nghi nguồn gốc của Thương Thai Đan, trong tâm trí của lão thì có lẽ là từ cái gia tộc thần bí sau lưng kia xuất ra rồi.
Tuyết Lam là ca ca của Khương Hy mà đã có tu vi Hóa Nguyên cảnh, như vậy thì trưởng bối trong nhà chắc chắn là Nguyên Anh cảnh, lấy thế lực này thì xuất hai hai khỏa đan dược tăng thọ nguyên cũng không tính là khó.
“Lễ vật rất lớn, tấm lòng thành này lão phu xin nhận. Khương hiền chất không quản đường xa đến Nguyệt Hải Thành thì lão phu cũng nên tiếp đón chu đáo. Đêm nay lão phu sẽ cho người tổ chức một đại yến tiệc, mong hiền chất không chê”.
Đan dược vừa đưa, thái độ của Mặc Hiên liền đổi, đến Tuyết Lam cũng được xưng hai chữ ‘hiền chất’ rồi.
Nếu không phải đã sớm biết tính tình cương liệt mạnh bạo của Mặc Hiên thì có khi Tuyết Lam cũng bị đánh lừa bởi thái độ bây giờ ấy chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]