Hệ thống phân quyền của Cửu Tiêu Tông hiện nay lấy tông chủ là Thương Nguyên chân nhân đứng đầu, dưới đó là Ngũ đại trưởng lão chưởng quản năm trọng địa của tông môn.
Chấp Pháp Điện do đại trưởng lão Vệ Khắc Nguyên chưởng quản, Giới Ngục Sơn do nhị trưởng lão chưởng quản, Pháp Khí Viện do tam trưởng lão chưởng quản, Đan Dược Viện do tứ trưởng lão Quyên Thiên Tuyết chưởng quản.
Còn Công Thư Lâu thì do ngũ trưởng lão tiền nhiệm là Phù Linh chân nhân chưởng quản.
Mà Thương Trọng Lâm lại càng là tam trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, lão gia chủ của Triều gia là đệ tử ký danh của người này thì địa vị trong tông cũng được xem là đệ tử nội môn rồi.
Dựa theo bối phận, Thương Trọng Lâm và Quyên Thiên Tuyết là người cùng thế hệ, so với đại trưởng lão, nhị trưởng lão cùng ngũ trưởng lão thì kém đến tận hai, ba trăm tuổi.
Ngôn xưng trưởng lão trong Ngũ đại trưởng lão chỉ là một cách gọi thôi nên việc Phù Linh chân nhân là sư thúc của cả tam lẫn tứ trưởng lão cũng là chuyện hết sức bình thường.
Khương Hy hiểu rõ tạo nghệ luyện khí của Thương Trọng Lâm nên để được làm đệ tử ký danh của hắn, thiên phú Khí đạo chắc chắn không sai.
Tường Viễn Trình giới thiệu người này tự nhiên là nhân tuyển tốt nhất mà Khương Hy có thể nghĩ đến.
Hắn nói ra:
“Bất quá vị lão gia chủ kia sẽ đồng ý sao?”.
Tường Viễn Trình đột nhiên bật cười, lão đáp lại:
“Vô Nhai đại sư yên tâm, chính bản thân lão tổ đã mở miệng, chỉ cần đại sư tra được căn nguyên bệnh tình của đại thiếu gia, đừng nói là tăng phẩm pháp khí, đến một cái nhân tình Triều gia cũng sẽ cho”.
Nghe vậy, Khương Hy liền khẽ gật đầu nói ra:
“Thành giao, Tường đạo hữu, mời dẫn đường”.
Một cái nhân tình của gia tộc có tu sĩ Kim Đan cảnh tự nhiên đáng giá, Khương Hy không có lý gì lại không đi tiếp cái nhân tình này cả.
Tường Viễn Trình thấy hắn đáp ứng liền vui vẻ mà dẫn đường cho hắn đi Triều gia, đồng thời cũng không quên phi hạc truyền âm gửi về Triều gia báo tin trước.
Triều gia cũng không ở xa Bảo lâu là bao, chỉ cách khoảng một con đường lớn mà thôi. Ngay khi Khương Hy cùng Tường Viễn Trình đến nơi thì ngay trước cổng đã có không ít trung niên nhân cùng phụ nhân đứng ở đó rồi.
Dựa vào khí tức thì có một người là Ngưng Dịch cảnh, còn lại đều là Trúc Cơ cảnh. Tu sĩ Ngưng Dịch cảnh hiển nhiên là đương nhiệm Triều gia chủ, đồng thời cũng là phụ thân của vị thiếu gia xấu số kia.
Những người còn lại hẳn là trưởng lão trong nhà đi, bất quá Khương Hy không để ý đến nhóm người này mấy.
Triều gia chủ ôm quyền cười nói:
“Gặp qua Vô Nhai đại sư, tại hạ đã nghe Tường huynh kể về đại sư rồi, trưởng tử đành phải nhờ cậy vào đại sư vậy”.
Khương Hy mỉm cười ôm quyền đáp lại:
“Triều gia chủ khách khí, để tránh đêm dài lắm mộng, mời gia chủ dẫn đường cho”.
Triều gia chủ gật đầu, sau đó liền từ tốn dẫn Khương Hy cùng chư vị trưởng vào tiến về hậu viện. Sự việc gấp thì gấp nhưng cũng đã kéo dài một năm rồi, có gấp hơn cũng không là gì.
Thay vào đó, trên cương vị là gia chủ của một đại thế gia, Triều gia chủ đương nhiên không quên mở rộng nhân mạch cho gia tộc của mình.
Một đường này hắn giới thiệu Khương Hy cho rất nhiều trưởng lão gặp mặt và ngược lại. Ngữ khí cực kỳ thân thiết, không có điểm nào gọi là gò bó cả.
Quả nhiên đám gia chủ thế gia toàn là cáo già, co được giãn được.
. . .
Hậu viện.
Khương Hy cau mày nhìn vị đại thiếu gia kia nằm ở trên giường, sắc mặt tím tái, quanh người đâu đâu cũng là tử khí, khí tức trong người thì loạn xạ hết lên một đoàn.
Nếu không phải có miếng ngọc bội đeo trước ngực kia áp chế lại bệnh tình, có khi vị đại thiếu gia này đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.
Miếng ngọc bội kia không phải vật thường, bởi trên đó được họa một đạo tự phù văn, gọi là An Tự Phù.
An Tự Phù không có tác dụng cứu người trong tình huống này bất quá nó có tác dụng cầu bình an. Loại bình an này không phải dạng bình an phàm nhân hay đi miếu, chùa cầu nguyện đâu.
Loại bình an này chính là vận khí gia thân, người nào có khí vận càng cao thì An Tự Phù họa ra lại càng đem lại bình an, may mắn cho người được gia trì phù văn.
Dựa theo lời của Tường Viễn Trình thì người họa đạo phù này chín phần là viện trưởng phân viện của Hạo Nhiên Thư Viện rồi.
Dù sao Phù sư tại Kim Đan cảnh đều là bậc đại sư cả, họa được tự phù văn cũng không phải chuyện lạ kỳ gì.
Khương Hy có linh thức rất mạnh, cho nên trước mắt hắn liền quét linh thức vào trong thể nội của Triều công tử để xem thử nội tình thế nào.
Không bao lâu sau, hắn liền nhíu mày lại. Thể nội của vị Triều thiếu gia này có tử khí, hơn nữa phân bổ rất đều.
Mặc dù cường độ không mạnh để dẫn đến tử vong nhưng khoảng độ thêm nửa năm nữa thì An Tự Phù kia cũng không giữ nổi cái mạng này nữa đâu.
Và đương nhiên, Khương Hy cũng không phát hiện ra được nguyên nhân là gì.
Thấy thế, hắn liền lấy Hắc Trúc Bút ra mà bắt đầu họa Chân Tự Phù.
Chân Tự Phù vừa ra, một lớp màng vô hình liền phủ hết lên người Triều thiếu gia, vạn vật liền hiển thị rõ ràng hết ra trước mắt.
Linh lực trong thể nội của vị Triều thiếu gia này đang dần dần bị xoay chuyển ngược lại mà hóa trở thành linh khí rồi ly thể. Nhưng nhờ có An Tự Phù, bên ngoài thân thể của vị thiếu gia này liền được một lớp màn xanh ngọc thủ hộ.
Số lượng linh khí ly thể kia liền bị giữ lại bên trong, Triều thiếu gia ít nhiều gì cũng là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, mặc dù chỉ mới Hợp Tam Kiều nhưng công pháp cũng đã tự thành tuyến.
Lượng linh khí ly thể bị chặn lại kia liền quay trở lại thân thể rồi hóa thành linh lực, bất quá tử khí một lần nữa lại can thiệp mà tán nó trở về lại linh khí. Linh khí ly thể lại bị An Tự Phù đánh ngược vào trong.
Quá trình này cứ diễn ra liên tục không đứt quãng nên tính mạng của vị Triều thiếu gia này mới thuộc dạng nửa đã chết, nửa không.
Ngoài ra thì thể nội của hắn cũng chứa rất nhiều tử khí có màu xám xịt kia, sinh khí màu xanh lục thì càng ngày càng bị tử khí thôn phệ không ít.
Bất quá nhờ có An Tự Phù mà lượng sinh khí này lại như khối xương cứng nên tử khí cũng rất chậm chạp mà thôn phệ.
Triều gia chủ ở sau lưng Khương Hy thấy vậy liền mịt mù không thôi, hắn không hiểu lắm các chiều hướng dòng chuyển động nhiều màu sắc kia nhưng tử khí thì hắn lại nhìn ra.
Đây là lần đầu hắn lại thấy được tử khí của con trai mình lại còn nhiều hơn cả thiên địa linh khí cùng sinh khí cộng lại nữa.
Loại cảnh tượng này chẳng phải nói rõ vô pháp cứu chữa rồi sao?
Tường Viễn Trình nhìn ra được tâm tình của gia chủ không tốt, lão liền hướng Khương Hy nói ra:
“Vô Nhai đại sư, đại sư có thể nhìn ra được căn nguyên không?”.
Khương Hy trầm mặc, loại tình huống này quả thực rất khó nhai bởi tử khí quá nhiều, hắn khó mà nhìn ra được thực hư gì.
Cho nên hắn tạm thời im lặng không đáp, Tường Viễn Trình thấy vậy liền thở dài trong lòng không thôi.
Rốt cuộc vẫn là không cách nào sao?
Giữa lúc này, Khương Hy đột nhiên cau mày lại, ánh mắt đột nhiên ngưng lại mà nhìn về một điểm, điểm đó nằm lơ lửng giữa không trung.
Linh thức ngay lập tức liền quét về đó mà quan sát, không bao lâu sau, khoé miệng hắn liền khẽ giật giật không thôi.
Thật không nghĩ đến, nguyên nhân là do cái này. Chả trách nhiều người xem rồi mà lại không có phát hiện ra.
Khương Hy ngay lập tức liền thu Chân Tự Phù lại, Triều gia chủ thấy vậy liền có chút thất vọng mà nói ra:
“Đa tạ Vô Nhai đại sư đã ra ta tương trợ, một thân Phù đạo của đại sư quả nhiên hơn người. Tuy rằng không tra ra được căn nguyên nhưng Triều gia sẽ giữ lời, gia phụ của tại hạ sẽ giúp đại sư luyện khí”.
Khương Hy nghe thanh âm não nề kia của Triều gia chủ liền có chút phiền, hắn liền đưa tay lên ho khụ khụ vài tiếng rồi đáp lại:
“Triều gia chủ, tại hạ nghĩ . . . tại hạ biết nguyên nhân là gì rồi”.
Lời vừa ra, toàn trường liền tĩnh mịch lại, Tường Viễn Trình, Triều gia chủ cùng chư vị trưởng lão sau lưng liền ngốc trệ tại một chỗ.
Cùng lúc này, một tiếng vọng bất ngờ vang vào bên trong, thanh âm mười phần hữu lực:
“Tiểu hữu, lão phu mời ngươi đến đại sảnh một chuyến”.
Nghe vậy, Khương Hy liền giật mình, thần sắc tựa hồ có chút biến ảo.
Kim Đan cảnh, Triều gia lão tổ?
Hắn không ngờ đến vị lão tổ này vậy mà lại tiềm phục quan sát từ xa đấy. Thanh âm của Triều gia lão tổ đã vang lên, Triều gia chủ cùng chư vị trưởng lão vội vàng khom người lại hướng ra bên ngoài cung kính nói:
“Vâng, thưa lão tổ”.
Thần sắc của Triều gia chủ vui mừng nhìn sang Khương Hy mà nói:
“Vô Nhai đại sư, lão tổ đã cho mời, chúng ta cũng nên đi thôi”.
Khương Hy gật đầu nhẹ, sau đó liền cùng Triều gia chủ và mọi người rời khỏi hậu viện, trước khi đi, Khương Hy còn không quên nhìn về phía giường của Triều thiếu gia một chút, ánh mắt lướt qua một tia dư quang.
. . .
Đại sảnh.
Ngay khi đoàn người đến nơi thì ở đó đã có một lão nhân ngồi sẵn ở ghế chủ vị rồi. Lão nhân này tương đối lớn tuổi, bất quá tóc vẫn còn chút điểm đen, sắc mặt hồng hào, trên người khoác một bộ hoa phục tương đối đắt tiền.
Quan trọng nhất là trên người lão có một mùi hương dược liệu rất rõ, loại mùi hương này chỉ tồn tại ở trên người của Đan sư mà thôi.
Hiển nhiên, lão nhân này chính là người đã luyện ra Định Nhan Đan - Triều gia lão tổ.
Triều gia chủ, Tường lão nhân cùng chư vị trưởng lão thành kính khom người hành lễ:
“Tham kiến lão tổ”.
Khương Hy cũng ôm quyền mỉm cười nói ra:
“Gặp qua Triều lão tiền bối”.
Triều lão nhân ra hiệu cho mọi người không cần hành lễ, đồng thời cũng mời Khương Hy ngồi vào ghế khách rồi mỉm cười nói:
“Lão phu đã nhìn qua Chân Tự Phù của tiểu hữu, tạo nghệ Phù đạo của tiểu hữu xác thực hơn người, không biết tiểu hữu là đệ tử của môn phái nào?”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Vãn bối không có môn phái, hiện tại đang rời nhà du lịch một chuyến, lão tiền bối xem như tán tu cũng được”.
Nghe vậy, Triều gia lão tổ liền nhìn Khương Hy đầy ý vị, một câu này lão nghe ra được hai trọng điểm, đầu tiên là ‘rời nhà’, thứ hai là ‘xem như’.
Lấy tu vi của lão, lão hoàn toàn nhìn thấu được cốt linh của Khương Hy, hai mươi chín tuổi, so với con số một trăm mà Tường Viễn Trình báo cáo lại thì cách nhau quá xa.
Ở cái độ tuổi này vô luận là tu vi hay tạo nghệ Phù đạo thì đều không thua thiên kiêu chi tử của các đại tông môn, lão không quan tâm đến bối cảnh mới lạ.
Dựa theo câu trả lời, lão đoán Khương Hy đến từ một đại gia tộc nào đó, với thiên phú như thế này thì gia tộc đó đương nhiên là của Nguyên Anh cảnh rồi.
Bất quá con cháu có thiên phú tốt như vậy đi lại một mình trong tu chân giới không phải nguy hiểm quá rồi sao?
Lấy tu vi của lão, lão cũng không cảm ứng được có cao thủ nào âm thầm đi theo thủ hộ cả. Hoặc nếu có thì tu vi tuyệt đối vượt qua lão, bất quá trường hợp này có chút dọa người quá rồi.
Triều gia lão tổ mỉm cười nói ra:
“Tu chân giới trọng cường giả, thực lực cao tự nhiên được người người công nhận, tiểu hữu có là tán tu hay không không quan trọng. Lão phu là Đan đạo đại sư, tiểu hữu là Phù đạo đại sư, song phương chung quy lại cũng là cùng một cấp bậc”.
Những lời này vừa ra, toàn thể trên dưới tộc nhân Triều gia liền giật mình không ngờ. Lão tổ nhà bọn hắn nói như vậy không phải đang có ý bảo Khương Hy có tư cách bình đàm khởi tọa với lão tổ sao.
Như thế này quá chấn kinh, quá dọa người rồi.
Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Khương Hy càng lúc càng biến ảo không ngừng, tựa như đột nhiên rơi vào một cái mê vực không lối thoát vậy.
Khương Hy nghe xong cũng có chút bội phục Triều gia lão tổ, năng lực suy diễn của lão nhân này quả nhiên kinh dị, hắn chỉ cho lão một, hai gợi ý rời rạc thôi mà đã có thể suy tính ra cái bối cảnh giả tượng sau lưng rồi.
Trong lòng hắn liền thở nhẹ ra một hơi không thôi, chuyến này đi xem ra cũng có chút dễ nói chuyện rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]