Từng tiếng gào rống lần lượt vang lên, thanh âm rất to nhưng không hiểu sao rơi vào trong tai những người khác lại rất nhỏ.
Bởi bọn hắn gọi ngay tại giữa trời phong tuyết. Phong tuyết phi thường lớn, lớn đến mức có thể che chắn hết mọi tầm nhìn của tu sĩ. Tiếng rít gào của nó cũng che lấp đi luôn thanh âm của tất cả mọi người.
Mọi người gào thét đến khản cả cổ nhưng cuối cùng lại không đạt được bất kỳ lời hồi đáp nào trở lại, tâm tình liền sa sút không thôi.
Một nam đệ tử tức giận giậm chân thật mạnh xuống mặt tuyết mà quát:
“Chết tiệt, tại sao lại ra nông nổi như thế này chứ?”.
Không có ai đáp lại hắn, vì chính bản thân những người này cũng có đồng dạng câu hỏi như thế này. Trong lịch sử xuất hiện của Bắc Nguyên Vạn Dặm, đã có trường hợp nào vừa vào đã gặp phải tình thế như thế này chưa?
Nhìn biểu tình của những người này, câu trả lời hẳn là không thôi.
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi nhóm đệ tử của các tông môn tiến về đây thí luyện, lúc đi thì đội hình tông môn nào cũng khí thế ra trò nhưng vừa vào cổng đã gặp phải tràng cảnh lạc đàn gãy cánh thế này rồi.
Thậm chí có người muốn từ bỏ mà trở ra ngoài, dù sao cơ duyên thì cơ duyên nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Bất quá Bắc Nguyên Vạn Dặm phải đợi thời gian kết thúc thì mới được truyền tống ra bên ngoài. Còn khi bước vào cơ hồ đã là đường một chiều rồi.
Chỉ trong ba ngày đầu bước vào Bắc Nguyên Vạn Dặm, số lượng đệ tử bị mất tích đã lên đến con số một trăm năm mươi người.
Nhưng nói thế nào thì nói, những người này dù sao cũng là tinh anh trong số tinh anh của các đại tông môn, năng lực cùng nhận thức không đời nào bị ma diệt đi chỉ vì một trời phong tuyết này được.
Bọn hắn đã học được cách phối hợp lại với nhau mà tạo thành một cái doanh trại lớn ở giữa đồng tuyết hoang vu này.
Xung quanh doanh trại được các Phù sư bố trí một loại phù trận làm giảm sự ảnh hưởng của phong tuyết vào bên trong.
Lúc này, ở tại một lều trại chính ở giữa doanh, nơi này đang diễn ra một hội nghị của các đại tông môn.
Ngồi ở chủ vị là một nam tử tuấn tú, mày rậm, hai mắt chứa đầy sự nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức trầm ổn, trên thân mang theo một bộ đạo bào màu xanh.
Đây là phục trang đệ tử nội môn của Cửu Tiêu Tông, nam tử này là người lĩnh đội, hắn gọi Thạch Thương.
Ngồi bên phải hắn là một nữ tử thanh tú, giữa trán có một điểm nhấn liên hoa màu hồng, thân mang một bộ bạch y điểm xuyết liên hoa. Nàng là đệ tử của Huyền Thủy Am, tên là Bạch Tương Duyệt.
Còn người ngồi bên trái là một đệ tử đến từ Địa Cung, cách ăn mặc không khác gì Phong Trụ lúc trước, bất quá khí tràng của hắn yếu hơn quá nhiều so với Phong Trụ mà thôi. Hắn gọi là Cố Phi Thiên.
Đối diện với ba người bọn hắn tự nhiên là ba đệ tử đến từ Quang Minh Thần Điện, gia tộc Thái Huỳnh cùng Đại Tinh Hoàng Triều.
Thần Điện lần này cử đi là một nam tử có chút đặc sắc, mái tóc của hắn có màu vàng óng, đôi mắt của hắn lại giống Khương Hy, là một đôi mắt to. Trên thân được phủ lên một luồng ánh sáng vô hình.
Dù ngồi giữa các thiên chi kiêu tử thế này nhưng hắn vẫn rất nổi bật lên. Hắn tên là Khắc Hoàng.
Gia tộc Thái Huỳnh hay Thái Huỳnh gia là một trong Tứ Đại Thế Gia, lần này người đến tự nhiên là một nữ đệ tử dòng chính, thân phận có chút hơi cao. Nghe đồn là cháu gái của gia chủ đương nhiệm.
Nàng gọi Thái Huỳnh Liên Phương, ngoại hình của nàng đương nhiên đẹp mắt, so với Bạch Tương Duyệt thì thanh tú hơn một điểm, bất quá khí tràng của nàng có hơi chút lạnh lẽo khiến người khó gần.
Người còn lại đến từ Đại Tinh Hoàng Triều, lần này dẫn đội tự nhiên là một vị hoàng tử. Vị hoàng tử này có thân phận cũng không phải là cao lắm bởi tại Hoàng Tộc, hắn là thế hệ thứ ba.
Mẫu thân hắn là trưởng công chúa của Đại Tinh Hoàng Triều, con gái của đương nhiệm Tinh Hoàng.
Mặc dù chỉ mang danh hoàng tử không thực quyền thôi nhưng cũng không ai dám khinh thường hắn cả. Bởi hắn có một phụ thân rất rất tốt.
Vị hoàng tử này gọi là Liêm Đào. Thân hắn mang một bộ hoa phục có họa tiết rất sắc sỡ, cứ như là một bầu trời tinh hải được gắn vào trong y phục vậy.
Sáu người bốn nam, hai nữ ngồi ở đây là sáu người mạnh nhất trong chuyến thí luyện Bắc Nguyên Vạn Dặm này.
Toàn bộ bọn hắn đều là tu sĩ Ngưng Dịch cảnh, khoảng cách Kết Đan còn không xa.
Cả sáu người bọn hắn nhập hội nghị cũng tính là mười phút rồi nhưng không ai nói lên bất cứ lời nào cả, làm cho không khí tựa hồ có hơi chút lúng túng.
Thạch Thương nhìn quanh một hồi rồi mở miệng nói:
“Các vị, thời gian còn lại của bí cảnh cũng không nhiều, chúng ta mau chóng tìm cách rời khỏi phiến thiên địa phong tuyết này thôi”.
Liêm Đào nhìn qua hắn một chút, bộ dáng có chút lười biếng đáp lại:
“Thạch đạo hữu, ngươi có cách rồi?”.
Thạch Thương lắc đầu, biểu thị không biết. Thấy vậy, Liêm Đào liền nhún nhẹ vai, không biểu thị gì cả.
Bất quá cũng phải, nếu đã nghĩ ra cách, cần gì phải im lặng lúng túng ngồi với nhau như thế này.
Bạch Tương Duyệt suy nghĩ một hồi, ánh mắt nàng hơi lóe lên một tia tinh quang mà nói ra:
“Ta có một suy nghĩ thế này, không biết các vị đạo hữu có hứng thú không?”.
Những người còn lại nghe vậy liền đánh cho nàng ánh mắt, biểu thị cứ tự nhiên. Thạch Thương thì không như mấy người kia, lễ giáo hắn vẫn phải có, hắn đưa tay ra mỉm cười nói:
“Mời Bạch đạo hữu”.
Bạch Tương Duyệt gật đầu mỉm cười, nàng nói:
“Hôm nay ta cùng các vị sư muội của mình thử đi vượt trời phong tuyết này sao, kết quả bọn ta đã đi lạc nhưng đi được một hồi thì lại quay về chỗ cũ. Các vị đạo hữu nói xem đây nghĩa là gì?”.
Nghe vậy, năm người còn lại liền trầm mặc lại ngay. Bọn hắn đã là tu sĩ Ngưng Dịch cảnh, không lý nào lại bị đi lạc ra khỏi quỹ đạo mà không biết được.
Nhưng theo lời Bạch Tương Duyệt thì nàng đúng là có quay lại vị trí cũ mà không hề hay biết. Như vậy thì câu trả lời chỉ có một mà thôi.
Thái Huỳnh Liên Phương nhàn nhạt nói ra:
“Ý Bạch đạo hữu là có trận pháp?”.
Bạch Tương Duyệt gật đầu đáp lại:
“E rằng là vậy”.
Cố Phi Thiên nghe xong liền nói ra, chất giọng của hắn có chút trầm thấp:
“Vậy thì phá trận thôi”.
Thạch Thương suy nghĩ một hồi rồi đáp lại:
“Cái trận này e rằng không đơn giản. Thế này đi, trong đội ngũ của ta có một vị sư muội là trận đạo đại sư, để ta cho mời nàng đến một chuyến, xem thử lý giải của nàng thế nào”.
Những người còn lại gật đầu đồng ý. Thạch Thương liền phi thư ra bên ngoài mà kêu gọi. Không bao lâu sau, một nữ tử khả ái thân mang đạo bào liền bước vào mà mỉm cười nói ra:
“Gặp qua các vị sư huynh, sư tỷ”.
Thấy vậy, Thạch Thương liền mỉm cười nói ra:
“Hồng sư muội, mời muội ngồi, chúng ta cùng nhau đàm tọa”.
Nghe vậy, Hồng nữ tử liền mỉm cười đáp ứng, nàng nhanh chóng tìm xuống một chỗ mà ngồi xuống, dĩ nhiên nàng cũng không có chọn vị trí quá phụ cận với cả sáu người kia.
Tình huống của Bạch Tương Duyệt nàng đã sớm xem qua ở trong phi thư Thạch Thương gửi rồi. Vậy nên sắp xếp một vài ý ở trong đầu xong, nàng liền nói ra:
“Các vị sư huynh, sư tỷ, về chuyện này thì muội đồng ý với nhận định của Bạch sư tỷ, đây đích thật là một tòa trận pháp, hơn nữa lại là trận pháp rất quen thuộc”.
Vừa dứt lời, đồng loạt cả sáu người đều nhìn thẳng về phía nàng, ánh mắt liền biểu thị ra rất nhiều ý. Nghi hoặc có, kinh hỷ cũng có, bất quá bị cả sáu người nhìn chằm chằm thế này làm nàng có chút áp lực không thôi.
Nữ tử họ Hồng đưa tay lên giả vờ khụ khụ vài tiếng cho tỉnh táo rồi nói tiếp:
“Đây là một tòa đại trận tự nhiên, gọi là Bát Trận Đồ, để thoát ra được trận này, chúng ta chỉ cần một mực đi Sinh Môn là sẽ thoát. Chỉ có điều một khi bắt đầu phá trận, toàn thể người đi chỉ có thể một mực tiến tới mà thôi”.
Khắc Hoàng mở mắt ra, đôi mắt to kia của hắn chứa đầy quang minh mà nhìn lấy Hồng nữ tử, như thể hắn muốn xem thử nàng có nói dối không.
Không bao lâu sau, hắn mỉm cười nói lại:
“Vị Hồng sư muội này nói thật”.
Nghe vậy, tất cả mọi người liền thở ra một hơi nhẹ nhõm không thôi. Xem ra cái trận này đúng là Bát Trận Đồ thật rồi.
Liêm Đào có chút lười biếng mà chống khuỷu tay lên đùi, còn bàn tay thì nâng đỡ mặt lên, hắn hướng Hồng nữ tử nói ra:
“Xác suất phá trận là bao nhiêu?”.
Hồng nữ tử nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:
“Muội nghĩ khoảng tầm tám thành”.
“Cao đến thế?”, Bạch Tương Duyệt giật mình nói.
Không chỉ nàng mà những người khác cũng rất giật mình, bởi bình thường Trận sư phá trận cũng không có nhiều tự tin đến thế này.
Tám thành là một con số rất cao, dù cho có hai thành thất bại nhưng với những người khác, hai thì cũng xem như không thôi.
Tám thành cơ hồ đã thành công rồi.
Thái Huỳnh Liên Phương nghe xong liền đứng dậy, ánh mắt nàng có chút lạnh nhạt nhìn về phía Thạch Thương mà nói:
“Đã có cách phá được rồi thì chúng ta xuất phát sớm thôi, đã chậm trễ ba ngày rồi”.
Hồng nữ tử nghe vậy liền vội vàng đưa tay lên mà có chút ngượng ngùng nói ra:
“Thái Huỳnh sư tỷ . . . Quy mô trận này hơi lớn nên để muội về tập hợp một vài vị Phù sư cùng Trận sư giúp đỡ. Nhanh nhất thì sáng sớm mai chúng ta mới xuất phát được”.
Thái Huỳnh Liên Phương nhìn nàng một hồi, mi tâm có chút hơi nhíu lại như có gì suy nghĩ, sau đó thì lại giãn ra như thường rồi nói:
“Chuyến phá trận này, toàn bộ Phù sư của Thái Huỳnh gia sẽ hỗ trợ”.
“Huyền Thủy Am cũng sẽ tương trợ”.
“Đồng dạng Địa Cung cũng vậy”.
“Thần Điện sẽ cử người đến gặp sư muội”.
Liêm Đào ngồi một bên nhìn đám người xuất bản sự mà có chút phiền, hắn lười biếng hướng Hồng nữ tử nói ra:
“Đại Tinh lần này cử đi có ba Trận sư, sư muội cứ tùy ý sai bảo bọn hắn”.
Hồng nữ tử nghe xong, nàng liền mỉm cười nói ra:
“Đa tạ các vị sư huynh, sư tỷ giúp đỡ, bây giờ muội sẽ về chuẩn bị”.
Nói xong, nàng liền hành lễ cúi chào mọi người rồi hướng về phía Thạch Thương hành lễ, trong âm thầm, bờ môi nàng khẽ nhép nhép cái gì đó.
Thần sắc của Thạch Thương đột nhiên có hơi đổi nhưng rất nhanh thì trở lại bình tĩnh như cũ.
Hồng nữ tử rời đi, Thái Huỳnh Liên Phương cũng nhanh bước ra ngoài, Thạch Thương thấy vậy liền vội nói:
“Thái Huỳnh đạo hữu, khoan đi đã”.
“Còn chuyện?”, Thái Huỳnh Liên Phương nhàn nhạt đáp.
Thạch Thương gật đầu nói ra:
“Liên quan đến Thư Viện”.
Thần sắc của mọi người có hơi biến, ánh mắt cũng ngưng trọng lại mà hướng về phía Thạch Thương. Thái Huỳnh Liên Phương suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định lưu lại.
Trừ bỏ các thế lực nhỏ yếu khác thì sáu đại thế lực bọn hắn hôm nay đến Bắc Nguyên Vạn Dặm ngoại trừ thí luyện ra thì vẫn còn một nhiệm vụ khác.
Đó là tìm hiểu mục đích của Thư Viện.
Thông tin một thư sinh đã sớm vào Bắc Nguyên cũng không còn là bí mật gì nữa, các thế lực khác có lẽ không dám tính toán Thư Viện nhưng bọn hắn thì khác.
Bọn hắn là chủ nhân của Bắc Nguyên, sao lại để cho Thư Viện hoành hành được.
Thạch Thương nhìn ra bầu trời phong tuyết ngoài kia mà nói ra:
“Các vị đạo hữu có nghĩ thư sinh kia còn sống không?”.
Bạch Tương Duyệt suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Thư sinh của Thư Viện nắm trong tay rất nhiều kiến thức, chúng ta không chắc được hắn có nắm được trận đạo hay không nhưng theo lời của hai vị sư muội đã từng gặp hắn thì hắn rất thạo y lý, hơn nữa lại rất giảo hoạt khó lường”.
Cố Phi Thiên nói ra:
“Hai vị sư muội kia có nhớ dung mạo của hắn không?”.
Bạch Tương Duyệt lắc đầu đáp lại:
“Các nàng bảo nếu gặp lại thì có thể nhận ra, còn nhớ thì nhớ không nổi, cứ như có một tầng sương mù phủ lên ký ức của các nàng vậy”.
Khắc Hoàng mở mắt ra, giọng hắn chứa đầy sự nghiêm nghị mà nói:
“Che giấu dung mạo như vậy . . . quá đáng nghi”.
Thái Huỳnh Liên Phương nhìn qua Khắc Hoàng một chút rồi nhích xa ra đôi chút, nàng lạnh nhạt nói ra:
“Bắt hắn lại tra hỏi là được”.
Liêm Đào có chút chán nản nhìn đoàn người mà nói:
“Thạch Thương đạo hữu hỏi tên thư sinh kia liệu còn sống không, các ngươi trả lời cái gì vậy?”.
Nghe vậy, Thạch Thương liền có chút cười khổ không thôi. Hắn quen nhóm người này cũng có hơn hai mươi năm, lâu lâu tụ họp lại như thế này cũng có chút vui, bất quá để nghiêm túc bàn chuyện thì chẳng bao giờ ăn nhập cả.
Sự tình của Thư Viện đúng thật là cần phải lưu ý nhưng nội tâm của hắn bây giờ còn có thứ quan trọng hơn cần giải quyết.
Những lời vừa rồi của Hồng sư muội . . . quả thực cần phải xác minh lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]