Chương trước
Chương sau
Tại cảnh giới Luyện Khí, Khương Hy chỉ độc môn tu luyện công pháp tự thân là Tam Dục cùng hai bộ chiến kỹ là Đạp Vân Bộ cùng Lưu Thủy Quyền Pháp.

Đồng dạng, cả hai bộ đều đã chính thức đi vào viên mãn chi cảnh.

Bản thân Khương Hy là một tòa Công Thư Lâu di động, công pháp cùng chiến kỹ hắn biết phi thường nhiều nhưng hắn không bao giờ lựa chọn tu luyện hết cả.

Hắn cũng không lựa chọn những môn mạnh nhất mà chỉ chọn những môn phù hợp với chính mình.

Mạnh chưa hẳn đã phù hợp, mà phù hợp thì chắc chắn sẽ thôi diễn đến mạnh nhất.

Khương Hy chỉ luyện hai môn nhưng lại luyện đến tận cùng. Nếu hắn luyện nhiều hơn số đó, có khi đến tận giờ cũng chưa bước vào cánh cửa viên mãn được.

Quay trở lại với chiến kỹ của Trúc Cơ cảnh thì hắn cũng đã tính toán sơ qua vài bộ, bất quá sau khi đột phá Trúc Cơ cảnh thì ý nghĩ của hắn lại có chút thay đổi.

Đầu tiên, lấy bản tính sợ chết của Khương Hy, ưu tiên lựa chọn của hắn chắc chắn là chiến kỹ hệ phòng thủ hoặc thân pháp.

Nhưng sau khi đột phá thì hắn mới nhận ra lực lượng thân thế của hắn đã đề thăng thêm vài thành, nếu không chọn chiến kỹ hệ tấn công thì có hơi chút hoang phí.

Thứ hai, Sắc Dục Thiên chưa vào viên mãn nhưng cũng đã ở đại thành đỉnh phong rồi. Ngày trước khi hắn khôi phục Tam Dục, hắn cứ ngỡ là phải tu luyện từng loại một, viên mãn cái này thì mới có thể tu luyện cái kia.

Nhưng thực tế lại không như vậy, mỗi cảnh giới giống như một cánh cửa vậy, chỉ có mở thêm ra mà thôi, không cần phải thêm điều kiện gì cả.

Nghĩa là Sắc Dục Thiên không cần đến viên mãn, hắn cũng có thể tu luyện thiên thứ hai, Thực Dục Thiên.

Nói đến đây, Khương Hy liền cảm khái không thôi, công pháp quả nhiên là công pháp, phải tu luyện liên tục thì mới có thể hiểu rõ nó vận hành thế nào. Ngồi nhà suy diễn tính toán cuối cùng cũng đổ sông đổ bể cả.

Thứ ba, linh thức của hắn mạnh một cách quá đáng ngoài dự kiến. Theo dự tính ban đầu, linh thức của hắn sau khi đột phá hẳn sẽ mở rộng ra tầm sáu mươi, bảy mươi mét là cùng.

Nay thực tế lại mở rộng lên đến một trăm mét tròn. Luận về cường độ, hắn đã có thể ăn thua đủ với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ rồi.

Linh thức mạnh đột biến như thế này liền đồng nghĩa với việc có một môn chiến kỹ... Khương Hy có thể tiếp xúc sớm hơn nhiều so với dự tính.

...

Suy qua tính lại một hồi, Khương Hy liền ngồi lên một tảng đá nọ, một tay đưa lên chống cắm mà tiếp tục suy tư.

Tiểu Hoàng cũng từ bỏ việc chui vào người Khương Hy, nó bây giờ cũng đã nhận mệnh mà ngồi yên trên thảo nguyên chịu lạnh.

Kỳ thực, lấy cường độ thân thể cùng yêu lực hùng hậu của tiểu Hoàng, cái lạnh như gió thoảng này làm sao khiến nó lạnh nổi được.

Nó chỉ ưa làm nũng mà thôi.

Mặt khác, Bắc Nguyên vốn được mệnh danh là thiên đường của thảo nguyên nên địa hình nơi này phi thường thoáng đãng.

Để trốn ám sát thì hơi khó nhưng để sát thủ đi ám sát thì nơi này trừ khi độn thổ hoặc ẩn nấp ở trong hư không thì may ra có vài thành ám sát thành công.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo một chút cái lạnh của sương sớm. Tiểu Hoàng há cái miệng ra đớp một cái rồi vẫy vẫy cái đuôi ngắn.

Khương Hy nhẹ nhàng hít vào một ngụm thanh khí rồi thở nhẹ ra.

Hắn quyết định được những môn chiến kỹ cần tu luyện rồi.

Về cường độ thân thể được gia tăng thì hắn cuối cùng cũng chịu tu luyện chiến kỹ hệ tấn công. Loại chiến kỹ hắn lựa chọn là một loại chưởng pháp thuộc tính thủy.

Tên gọi là Hãn Hải Điệp Gia.

Một chưởng này nén toàn bộ linh lực lại rồi xuất ra nhưng khác với một chiêu Đại Hà của Lưu Thủy Quyền Pháp. Đại Hà là quyền ra liên tục mà tạo thành điệp gia.

Còn Hãn Hải Điệp Gia chính là nén hàng chục, hàng trăm chưởng trong một chiêu rồi xuất ra, khí kình như biển động sóng gầm, sức công phá tuyệt đối mạnh mẽ.

Lại thêm việc Khương Hy ngộ ra thủy chi ý cảnh nữa nên tốc độ tu luyện Hãn Hải Điệp Gia chắc chắn sẽ rất nhanh.

Mặt khác, lựa chọn tấn công không có nghĩa là lơ là chuyện phòng thủ.

Khương Hy hiện nay đang sở hữu một loại thần thông có khả năng phòng thủ độc nhất vô nhị là Thủy Hà Giá Y rồi.

Thủy Hà Giá Y khác với những môn phòng thủ khác ở một chỗ đó là nó không cản đòn tấn công lại nhưng lại có tác dụng làm suy yếu đòn tấn công của đối phương khi tiếp cận cơ thể hắn.

Còn trực tiếp ngăn cản đòn tấn công thì sẽ nhờ vào Đại Địa Thủ Hộ. Chưa kể cường độ thân thể của hắn cũng không phải là yếu nên mặt phòng thủ của hắn tạm thời cũng chưa đến mức cần phải lo.

Bên cạnh đó, bản thân hắn đã ngộ ra thủy chi ý cảnh nhưng thành thực mà nói, hắn chỉ mới nhập môn mà thôi. Hắn cần thêm thời gian để đưa thủy chi ý cảnh lên viên mãn, tùy tâm sở động mà sử dụng.

...

Thứ hai là công pháp, bản thân Tam Dục mà Khương Hy sáng tạo ra có nhiều điểm rất thú vị nhưng cũng tiềm tàng khá nhiều rủi ro.

Sắc Dục Thiên là một ví dụ điển hình chẳng hạn. Theo lý thuyết, Sắc Dục Thiên có thể thúc đẩy dục vọng thể xác của địch nhân đến tận cùng rồi thiêu đốt bằng Dục Hỏa.

Nhưng thực tế chứng minh, Dục Hỏa không sinh ra do dục vọng của địch nhân. Dục vọng của địch nhân chỉ là một cái mồi lửa mà thôi, Dục Hỏa sinh ra là từ chính dục vọng thể xác của chính hắn.

Cho nên hắn mới thoải mái mà đi hoan ái với người khác, cốt là để nâng cao dục vọng của bản thân mà ngưng tụ Dục Hỏa.

Đây là chuyện mà chỉ khi chính thức tu luyện thì hắn mới có thể cảm nhận được mà điều chỉnh công pháp dần dần.

Dĩ nhiên, phẩm chất của Tam Dục vẫn luôn luôn là Nguyên Anh công pháp, phần tu luyện linh thức của nó đến giờ vẫn rất hiệu nghiệm, một trăm mét tròn kia chính là kết quả trực quan nhất.

Tuy nhiên, điểm thú vị mà hắn đề cập ở đây chính là diệu dụng của Tam Dục. Tam Dục có tam thiên, mỗi thiên ứng với một loại tu hành của tu sĩ.

Sắc Dục Thiên ứng luyện thể, Thực Dục Thiên ứng luyện pháp, Thùy Dục Thiên ứng luyện hồn.

Thể chất hiện tại của Khương Hy chính là do Sắc Dục Thiên cải tạo. Vậy thì ở Trúc Cơ cảnh, Thực Dục Thiên sẽ đề thăng pháp lực của chính hắn.

Mặc dù chỉ mới tu luyện Thực Dục Thiên có mấy ngày thôi nhưng pháp lực của hắn hiện tại có thể nói là cường hoành vô cùng.

Nếu pháp thuật ở Sắc Dục Thiên lại có khuynh hướng nhu công thì tại Thực Dục Thiên này, Khương Hy có thể chơi cường công cũng không sao.

Thực Dục Thiên không có chiêu thức hay tầng cấp cụ thể gì cả bởi chính Khương Hy cũng chưa sáng tạo ra chiêu thức gì ở thiên này.

Nhưng kể cả vậy mà Thực Dục Thiên đã phi thường đáng sợ rồi, hắn không rõ nếu thiên này có chiêu thức nữa thì đồng giai ai dám cường công pháp lực với hắn đây. Thực Dục Thiên nói thẳng ra một sự ham muốn hấp nạp vô hạn. Thiên địa linh khí nhập thể xuyên qua Linh Kiều sẽ hóa thành linh lực, linh lực dưới Thực Dục Thiên luân chuyển liền trực tiếp biến thành thức ăn để cho nó cắn nuốt.

Thực Dục Thiên sẽ liên tục cắn nuốt linh lực của hắn mà chuyển hóa thành pháp lực. Ở Luyện Khí cảnh, Khương Hy còn có sự lựa chọn là chuyển linh lực thành pháp lực chứ ở Trúc Cơ cảnh này, hắn không có quyền chọn.

Thực Dục Thiên đã lên, linh lực của hắn sẽ liên tục bị cắn nuốt. Bất quá pháp lực được nhả ra cũng phi thường tinh thuần, thuần gấp mười lần trước đó.

Lượng hóa để dễ hiểu hơn thì cứ mười tia linh lực bị cắn nuốt thì Thực Dục Thiên sẽ hoàn trả lại một tia pháp lực.

Đương nhiên, cơ thể không còn linh lực thì phù đạo của Khương Hy liền gặp nguy. Nhưng dường như... Thực Dục Thiên không đơn giản như thế.

Hắn đã thử họa phù bằng pháp lực của Thực Dục Thiên thì kết quả cho thấy phù vẫn có thể họa bình thường được. Hắn chăm chú quan sát mấy ngày nay thì cuối cùng cũng biết được nguyên do là gì.

Pháp lực mà Thực Dục Thiên tạo ra không đơn thuần là pháp lực, nó giống như một loại tổ hợp giữa linh lực cùng pháp lực của Tam Dục theo tỷ lệ ngang nhau.

Sắc Dục Thiên cùng Thực Dục Thiên đều là đồng nguyên nên việc dùng pháp lực cho hai bên đều không cần phải chuyển đổi. Còn nếu Khương Hy dùng để họa phù thì phần tỷ lệ linh lực kia sẽ hoạt động.

Nói chúng thì rất diệu dụng, ngặt nỗi độ hao tổn mỗi khi Thực Dục Thiên cắn nuốt thật không dễ tiêu.

Về mặt họa phù thì tốc độ họa lại càng nhanh hơn lúc trước. Bởi Thực Dục Thiên mang một trạng thái hấp lực, nó giúp tập hợp thiên địa linh khí nhanh hơn bình thường.

Hiện tại, Khương Hy vẫn chưa quen thuộc lắm với Thực Dục Thiên nhưng xét về hiệu quả lâu dài thì Thực Dục Thiên xứng đáng để hắn tôn sùng.

Chỉ có điều hắn không thể hấp thu linh lực của người khác để cho Thực Dục Thiên ăn mà thôi. Và đây cũng là khuyết điểm duy nhất của nó.

...

Về vấn đề linh thức, Khương Hy vốn dĩ đợi tu vi gia tăng đến Trúc Cơ cảnh hậu kỳ thì mới tu luyện loại pháp môn này nhưng hiện nay hắn đã sớm đạt đến điều kiện cần thiết rồi.

Pháp môn mà Khương Hy muốn tu luyện chính là ảo thuật.

Tên đầy đủ là Thủy Đàm Ảo Cảnh.

Bởi vì hắn đã ngộ ra Thiên Địa Vô Thanh cho nên mới tính đến chuyện tu luyện Thủy Đàm Ảo Cảnh để phụ trợ.

Thủy Đàm Ảo Cảnh rất khó để miêu tả nó mạnh yếu thế nào, vì trên đời này, bất cứ thủ đoạn nào liên quan đến linh thức đều rất khó mà dùng lời để lý giải được.

Chỉ có tự thân trải nghiệm mới có thể minh bạch ra nó là gì.

Nếu có thể đúc kết lại được cái tên để gọi thì ‘cái chết thầm lặng’ chính là thứ hắn sẽ nói.

Nhưng chuyện đó để sau đi, còn bây giờ hắn có việc để làm rồi.

...

...

Đang ngồi suy nghĩ, bất chợt, lông mi có chút hơi nhảy, Khương Hy vội vàng ôm lấy tiểu Hoàng rồi lướt về phía trước.

Tốc độ của hắn phi thường... ảo.

Bởi mỗi bước chân hắn bước ra là trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở vài mét phía trước, thân ảnh hắn tựa như thoắt ẩn thoắt hiện vậy. Không biết là đang dùng loại bộ pháp nào nữa.

Nhưng tốc độ nhanh hơn Đạp Vân Bộ nhiều.

Hắn di chuyển rất nhanh, chỉ trong vài phút thôi, hắn cùng tiểu Hoàng đã trở thành điểm đen mà biến mất ở phương xa rồi.

Khương Hy vừa đi thì ngay chỗ tảng đá đó bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Trên thân người này mặc một bộ y phục toàn màu trắng ngà, đến gương mặt cũng được che kín chỉ để lại hai con mắt mà thôi. Tạm gọi người này là bạch bào nhân.

Hắn khẽ ngồi xuống, ánh mắt có chút ngờ vực rồi đưa một tay đưa ra mà bấm pháp quyết. Một tràng linh lực tỏa ra như nước tràn bờ mà lan tỏa hết bán kính khu vực này mười mét.

Một lát sau, hắn nhíu mày nói ra:

“Quái lạ, tại sao lại mất dấu rồi?”.

“Mất dấu rồi sao?”, một giọng nói bất chợt vang lên ở đằng sau.

Bạch bào nhân nghe vậy liền giật mình, tóc gáy lập tức dựng đứng hết cả lên, hắn vội vàng quay lại thì phát hiện ra đằng sau không có bất kỳ ai nữa.

“ n, lão thất quả nhiên rất nhanh”.

Thanh âm ấy lại vang lên một lần nữa, và vẫn vang lên từ sau lưng, bạch bào nhân bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn nhanh chóng quay lại nhưng vẫn như cũ.

Không một bóng người.

Hắn liền ngồi thụp xuống, hai con ngươi khẽ rung động lên như vừa bị dọa sợ vậy, hai bờ vai hắn liền run rẩy liên hồi, cứ như mình vừa gặp ma vậy.

Ở xa xa nơi bạch bào nhân xuất hiện, một bóng đen khác đột nhiên bước ra từ trong hư không. Thân mang nho bào của Thư Viện, dáng người cao ráo, nét mặt tựa hồ có chút hơi ngây ngô.

Nhậm Trác Nhiên đến rồi.

Một tay của hắn ôm người, một tay thì chống lên mà gãi cằm nói ra:

“Lão thất chạy nhanh thật, xem chừng có chút giống phong thái của lão sư năm đó nha”.

Sau đó, lông mày của hắn có chút hơi nhếch lên, hắn nhìn về phương xa một chút rồi hơi khép mắt lại. Một luồng khí tức sâm nhiên đột nhiên tỏa ra, nhưng lại vô cùng nhu hòa.

Một lát sau, hắn gật nhẹ đầu mỉm cười rồi lắc mình vào trong hư không.

Tìm thấy rồi.

...

Cùng thời điểm đó tại một nơi khác.

Một tay ôm tiểu Hoàng, tay còn lại của Khương Hy bất giác liền run nhẹ lên. Hắn liền nhanh chóng mà tự bấm cho mình một chút quẻ, chân vẫn không ngừng di chuyển.

Một hơi thở sau, sắc mặt của hắn liền đại biến.

Nhưng rất nhanh sau đó liền chuyển thành dáng vẻ yên tĩnh, nội tâm cô quạnh mà tĩnh mịch. Thanh âm xung quanh liền biến mất.

Thiên Địa Vô Thanh.

Toàn thân hắn cùng tiểu Hoàng lập tức hóa thành trong suốt mà biến mất.

Bất ngờ là lần này, y phục của hắn cũng đồng hành mà hóa thành trong suốt luôn chứ không đơn giản là người một đường mà y phục một nẻo như trước.

Trong khoảng thời gian bốn năm đó, Khương Hy đã liên tục tu luyện Thiên Địa Vô Thanh để có thể sử dụng nó thuần thục nhất.

Sau khi đột phá Trúc Cơ cảnh xong, Thiên Địa Vô Thanh cũng nhận được tẩy lễ mà phạm vi mở rộng trực tiếp tăng lên năm mươi mét.

Ở trong Thiên Địa Vô Thanh, Khương Hy có thể ẩn nấp trong thiên địa. Nói ra thì hơi vô lý bởi với đẳng cấp hiện tại thì hắn khó mà tác động đến được thiên địa.

Nhưng ai bảo hắn ngộ ra được ý cảnh đây.

Ý cảnh chính là một phần của thiên địa. Thiên Địa Vô Thanh là thần thông diễn hóa của tĩnh chi ý cảnh.

Trong phạm vi của thần thông, Khương Hy hoàn toàn có thể tác động vào thiên địa.

Trong chớp mắt, Khương Hy đã thoắt hiện ra ở năm mươi mét ngoài rìa. Thanh âm liền trở lại.

Rồi tiếp đó lại im lặng, hắn lại biến mất rồi lại hiện ra ở năm mươi mét tiếp theo.

Rồi thanh âm trở lại, rồi lại im.

Quá trình đó cứ diễn ra liên tục không ngừng nghĩ. Chưa đến mấy giây, Khương Hy đã sớm chạy ra bên ngoài mấy dặm rồi.

Bất quá liên tục vận dụng Thiên Địa Vô Thanh sẽ trực tiếp gây áp lực lớn lên linh thức của hắn. Nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn sắp bị người nào đó tóm được rồi.

Mặc dù không biết người sắp tóm được Khương Hy là ai nhưng linh thức, trực giác cùng quẻ bói đã cộng đồng cảnh báo hắn.

Vậy thì hắn không cần phải suy nghĩ gì hết, vô luận là Dạ Ma hay Quan Nhân Các, phải chạy trước cái đã.

Còn lại đợi tình huống an toàn rồi tính tiếp.

Khương Hy vừa đi không bao lâu thì Trác Nhiên lại hiện ra, hắn nhìn quanh một hồi rồi tự than thở:

“Ài, ta quả nhiên rất chậm”.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Nguyệt phiếu, kim đậu, tặng bạc gì tác cũng nhận hết. Mọi người buff mùa dịch nào /lenlut

Tác cảm ơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.