Chương trước
Chương sau
Bữa tối xong xuôi, ba người một mèo quây quần bên nhau cạnh ánh lửa đêm. Mặc dù là đầu hè nhưng đêm đến vẫn rất lạnh, may mắn bọn hắn đã thoát ra khỏi Sơn Hương Lâm rồi nên đêm nay cũng tính là an toàn.

Địa điểm trung niên nhân mặt sẹo lựa chọn là ở một thảo nguyên về phía đông, cách biển khoảng tầm trên trăm dặm. Ở vị trí này, bọn hắn không cần phải lo có thú dữ tập kích làm gì cả vì tầm nhìn ở đây rất rộng lớn, cảnh giới phi thường dễ dàng.

Tiểu Hoàng ăn uống no nê xong liền lười biếng nằm trong lòng Khương Hy mà ngáy nhẹ, dáng nằm của nó tương đối ngả ngớn, nói trắng ra thì phi thường xấu. Kết hợp thêm cái đuôi ngắn ngủn kia thì tổng thể nhìn vô cùng kỳ quặc.

Vậy mà tiểu cô nương kia lại thích thú nhìn lấy nó không thôi. Dẫu vậy, không rõ có phải vì tác động từ hình ảnh man rợ kia hồi chiều hay không mà nàng vẫn một mực giữ khoảng cách với tiểu Hoàng.

Nhưng chung quy lại không thể cản tính hiếu kỳ của nàng a.

Nàng quay đầu lại hỏi Điền đại phu:


“Lão gia gia, sao đuôi mèo nhỏ lại ngắn vậy ạ?”

Điền đại phu mỉm cười rồi vuốt nhẹ đầu nàng rồi đáp:

“À, do nó ăn vụng nên bị người khác chặt đi ấy mà”

Nghe vậy, tiểu cô nương liền hốt hoảng nói ra:

“Vậy mèo nhỏ hẳn sẽ đau lắm”

Điền đại phu cười cười không nói. Khương Hy thì cười thầm trong lòng không thôi, Điền đại phu quả nhiên thù dai có tiếng, đến con mèo cũng không tha.

Sau đó, hắn nhìn tiểu cô nương mà nói ra:

“Tiểu muội muội, muội có nhớ mình đến từ đâu không?”

Tiểu cô nương khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh kia chớp chớp mấy lần xong liền lắc đầu đáp:

“Đại ca ca, muội không nhớ được”

Khương Hy hỏi tiếp:

“Vậy muội có nhớ cổng làng ghi gì không?”

Tiểu cô nương lại lắc đầu đáp lại:

“Muội . . . không biết chữ”

Nghe vậy, ánh mắt Điền đại phu liền có chút nhu hòa rồi nhìn nàng mà nói:

“Con không cần nhớ vội, từ từ rồi sẽ nhớ ra. Những ngày sau để lão già này dạy chữ cho con nhé?”

Đôi mắt long lanh kia liền khẽ động, nàng hưng phấn mà nói ra:

“Lão gia gia ngài nói thật?”

Điền đại phu vuốt vuốt chòm râu cười đáp lại:

“Lão phu nói thật”

Tiểu cô nương vui mừng, lập tức nhảy cẫng lên mà vui sướng. Miệng nàng cứ liên tục ríu rít như chim hót không thôi.

Đến tiểu Hoàng đang say ngủ cũng phải bật dậy mà cố chui vào trong áo Khương Hy. Dạo thời gian trước có lẽ hắn sẽ cho nhưng bây giờ hắn không được a.

Khương Hy ngay tức khắc bế tiểu Hoàng ra, không cho nó chui vào nữa. Ngày trước tiểu Hoàng còn nhỏ hắn vẫn có thể cho vào được, ngày nay nó đã to lên gấp ba lần ngày trước, y phục hắn có rộng cũng không đủ chỗ để chứa nó nữa rồi.

Một đêm này Điền đại phu cùng Khương Hy không khai thác được gì từ nàng nên cũng nhanh chóng kết thúc sớm mà đi ngủ. Ngày hôm nay cũng tương đối mệt rồi.

Tiểu cô nương tựa hồ rất thích Điền đại phu nên lão không còn cách nào khác ngoài việc để nàng ngủ chung trong xe ngựa. Còn Khương Hy cùng trung niên nhân mặt sẹo sẽ ngủ trong lều được dựng ngoài trời.

Trung niên nhân mặt sẹo thì vốn đã ngủ từ sớm rồi, dù sao hắn cũng là người đánh xe, phần mệt mỏi nhất tự nhiên thuộc về hắn.

Khương Hy cũng không còn việc gì để làm, liền ngả lưng ra mặt cỏ mà ngắm sao trên trời. Vì hè cũng đến rồi nên bầu trời thoáng đãng hơn, hắn có thể dễ dàng thấy được một biển sao lấp lánh ở trên kia.

Tại Đại Nguyệt Hoàng Triều, đây cũng xem như quang cảnh hiếm có. Ngặt nỗi với Khương Hy thì còn có chút hơi kém một chút.

Luận về trăng thì không đâu trên Đại Lục này vượt qua được Đại Nguyệt Hoàng Triều nhưng luận về sao thì Đại Tinh Hoàng Triều là số một.

Nhớ về đời trước, tại Bạch Dương đỉnh gần như không bao giờ chìm trong đêm tối. Ban ngày có mặt trời, ban đêm có hải tinh thắp sáng vùng trời.

Khương Hy mặc dù thích ngắm trăng nhưng sao lại mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, nhất là ở mặt bói toán thiên cơ.

Nằm ngắm sao một hồi, bất giác Khương Hy liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Một giấc ngủ rất sâu.

. . .

. . .

Sáng hôm sau, Khương Hy mấp máy mắt mà mở ra, hơi thở trong tích tắc liền hóa thành khói trắng mà tan biến trong không khí.

Sương sớm còn chưa tan, toàn thân hắn hoàn toàn phủ đầy nước mà ướt hết y phục.

Đột nhiên, hắn nhíu mày lại, ngực có cảm giác hơi nặng nề, hắn khẽ ngẩng đầu lên xem thử thì liền bật cười lên. Hắn đưa tay vỗ nhẹ nói ra:

“Tiểu Hoàng, tránh ra nào”

Bị lay trúng, tiểu Hoàng liền mở mắt ra, sau đó thì khẽ hắt xì một hơi nhỏ. Nó liền đứng dậy duỗi mình một chút rồi lắc lắc cho đám sương kia rơi đi.

Hành động này vô tình cũng bắn không ít nước vào mặt Khương Hy, tựa như một cơn mưa chào ngày mới vậy.

Đứng thẳng người lên, Khương Hy nhanh chóng vận linh lực của bản thân lên mà hong khô bản thân cùng tiểu Hoàng. Cũng may hắn là tu sĩ Luyện Khí cảnh hậu kỳ đỉnh phòng, cơ thể đã miễn nhiễm các loại bệnh tật thông thường rồi nên mới không bị cảm.

Chứ nếu để trung niên nhân mặt sẹo nằm ngoài này thì hắn chắc chắn sẽ cảm nặng ngay lập tức, thậm chí ở trường hợp nguy cấp hơn thì hắn sẽ chết vì đột quỵ.

Khương Hy vươn vai một chút rồi nhìn lên bầu trời, sắc trời cũng chưa sáng, hắn liền quyết định nhập định tu hành.

Mặc dù hiện tại tu hành linh khí đối với hắn không còn quan trọng nữa, hắn chỉ cần thời điểm thích hợp thôi là có thể đột phá nhưng linh thức thì lại khác.

Trải qua trận chính gian khổ với Lý Viễn Trình, linh thức của Khương Hy đã đạt đến cực hạn hai mươi bảy mét. Trước khi đột phá Trúc Cơ, hắn cần phải để linh thức đạt đến trình độ cao nhất có thể, đúng ra là càng cao càng tốt.

Vì một khi đột phá Trúc Cơ cảnh, tùy vào nội tình của tu sĩ mà linh thức sẽ gia tăng gấp đôi, và thậm chí là gấp ba lần. Tầm mắt của hắn rất cao, đời này hắn khổ công xây dựng căn cơ vững chắc như hiện tại, vậy nên hắn muốn nhắm đến cái ‘gấp ba’ kia.

. . .

Nhập định được nửa canh giờ thì mặt trời rốt cuộc cũng xuất hiện. Điền đại phu cùng trung niên nhân mặt sẹo cũng đã tỉnh ngủ mà bắt đầu ngày mới.

Tiểu cô nương kia thì vẫn còn say giấc. Điền đại phu thấy vậy liền cảm khái không thôi, trẻ con ngủ nhiều, già cả thức trắng a.

May mà Khương Hy không đọc được suy nghĩ của lão chứ nếu để hắn biết thì đã ‘khinh bỉ’ vài câu rồi.

Không có tiểu cô nương thì lão đích thị là người say giấc nhất ở đây rồi.

Trung niên nhân mặt sẹo rất nhanh liền thu thập mọi thứ lại rồi bắt đầu lên đường. Giữa thảo nguyên này căn bản không có cái gì để ăn cả, hắn phải đốc thúc ngựa đi đến trấn gần nhất.

Hắn đã tính toán đường đi từ trước nên khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa đã đến nơi.

Ngặt nỗi, xe ngựa lại bị ngăn ở bên ngoài cổng. Nguyên nhân không lạ vào đâu cả, là do dung mạo của trung niên nhân mặt sẹo.

Ngồi trong xe, Khương Hy liền đứng dậy ra ngoài mà giải vây giúp hắn.

Khương Hy hướng mấy vị lính canh mà cười nói:

“Các vị ngăn bọn ta ngoài này không biết có chuyện gì không?”

Một thanh niên nhân hai tay nắm chặt trường thương hướng thẳng vào Khương Hy mà nói:

“Các ngươi là ai? Mau mau khai báo thân phận”

Khương Hy từ tốn xuống xe rồi chắp tay hành lễ đáp:

“Bọn ta là y sư đến từ Nguyệt Hải Thành, trên đường đi vô tình ghé qua đây để nghỉ ngơi, mong đại nhân không từ chối”

Được gọi là đại nhân, sắc mặt của thanh niên nhân tựa hồ có đôi chút giãn ra, nhưng thương vẫn cứ chỉ vào Khương Hy mà nói tiếp:

“Các ngươi có bằng chứng không?”

Nghe vậy, Khương Hy liền lấy hắc lệnh trong tay áo ra mà đưa cho thanh niên nhân xem.

Tiếp nhận lấy lệnh bài, trọng tâm của thanh niên nhân liền bị hạ thấp đi, toàn thân người hắn bất giác mất đà mà tiến về phía trước. Cánh tay nắm lấy hắc lệnh thì run lên bần bật.

Hắn cắn răng bất thiện nhìn Khương Hy mà nói:

“Ngươi làm gì với tấm lệnh bài này rồi?”

Tấm hắc lệnh kia chỉ vừa mới ban nãy thôi, Khương Hy đã dùng Đại Trọng Phù mà ếm lên nó, khiến cho trọng lượng tấm lệnh bài tăng lên rất nhiều.

Phàm nhân muốn nhấc nó lên ngang ngực chí ít cũng phải dùng toàn lực ở cả hai tay.

Khương Hy không phải trẻ con, hắn không làm chuyện vớ vẩn để cho vui. Bình thường thì người nào vào trấn ai lại muốn quản chứ, người đến người đi có gì lạ mà nhìn.

Đằng này đám lính canh không những chặn mà tinh thần tựa hồ lại phi thường căng thẳng, cứ như đang đề phòng thứ gì đó vậy.

Tình huống này nhìn qua có vẻ hơi giống . . . Linh Vân trấn ngày trước.

Khương Hy nhìn qua thanh niên nhân kia một chút rồi dần dần toả linh thức ra mà chấn nhiếp linh hồn bọn hắn.

Khương Hy làm sát thủ, hắn giết rất nhiều người, hơn nữa lại toàn là tu sĩ, vậy nên sát khí quấn thân cực kỳ nhiều.

Nhiều đến mức thanh niên nhân kia khi cảm nhận được thông qua linh thức của Khương Hy liền sùi bọt mép mà bất tỉnh rồi.

Những tên còn lại thấy vậy liền căng thẳng không thôi, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Khương Hy, tay nắm chặt vũ khí để có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Khương Hy nhặt tấm hắc lệnh lên rồi đưa lên trước mặt bọn hắn mà nói ra:

“Nguyệt Hải Thành lệnh ở đây, mau gọi quan phủ của các ngươi đến đây”.

Nghe vậy, đám lính canh có chút chần chừ, bọn hắn chưa từng đón đại nhân vật nào từ Nguyệt Hải Thành cả, vậy nên không biết được hình dạng tấm hắc lệnh ra sao để mà quyết định.

Dĩ nhiên Khương Hy không biết điều này, điều quan trọng nhất mà hắn quan tâm nhất hiện tại chính là hắn đang . . . đói. Nên tính khí của hắn cũng sẽ không được tốt là bao.

Thế là hắn vận linh lực quấn quanh thanh niên nhân bất tỉnh kia lại rồi cách không nâng lên. Đám lính canh thấy vậy liền hoảng sợ mà nhanh chóng dập đầu nói ra:

“Tiên nhân, tiên nhân . . . Xin ngài tha mạng, là chúng nô tài mắt mù không thấy Thái Sơn”

Đây là điển hình của việc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Khương Hy thở ra một hơi rồi nói tiếp:

“Biết rồi thì mau gọi quan phủ của các ngươi đến đây”

Nghe vậy, đám lính canh không do dự dập đầu đồng thanh đáp lại:

“Vâng, chúng nô tài đi ngay, mong tiên nhân đợi một lát”

Nói xong, bọn hắn liền quay lưng cầm vũ khí, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy vào trong trấn, mặc nhiên không chừa lại một ai ở ngoài cổng cả, trừ tên thanh niên nhân đã bất tỉnh kia.

Bầu không khí bỗng dưng trở nên an tĩnh lạ thường, Khương Hy ngắt phép mà ném tên thanh niên nhân kia xuống đất. Hắn khẽ xoa xoa cổ tay một chút, tựa hồ có chút không quen với phép Cách Không Khiển Vật này.

Cách Không Khiển Vật về cơ bản là một loại phép thuật điều khiển vật thể trong Đạo môn. Tu vi chỉ cần đạt đến Luyện Khí cảnh trung kỳ là có thể sử dụng được rồi.

Đời trước Khương Hy thích nhất là phép này vì nó rất tiện lợi trong sinh hoạt cùng tu luyện, có thể giúp tiết kiệm thời gian nhiều nhất có thể.

Nhưng càng về sau hắn mới nhận ra khuyết điểm của môn phép thuật này, đó là nó mài đi cái tính kiên trì ở tu sĩ. Từ đó cảm ngộ thiên địa liền yếu đi hẳn.

Nhìn chung thì lạm dụng Cách Không Khiển Vật dễ tạo thành vật cản trong tu hành, đối với tiến cảnh về sau không có lợi.

Cũng may ở đời này, mọi việc từ lớn đến nhỏ Khương Hy đều tự tay mình làm cả. Dễ hiểu hơn thì lối sống của hắn so với phàm nhân lại không khác biệt là bao.

. . .

Người chạy đi hết, Điền đại phu mớ vén màn lên nhìn Khương Hy mà nói:

“Đại nhãn tử, ngươi hà tất phải doạ bọn hắn làm gì”.

Khương Hy quay lại nhìn lão cười nói ra:

“Lão bá, lần này xem ra khó mà du ngoạn yên bình được rồi”

Điền đại phu nhíu mày đáp lại:

“Ngươi nói vậy là sao?”

Khương Hy nhìn lại cổng trấn một chút, trên đó viết ba chữ Thanh Hà trấn, rồi nhẹ nhàng nói ra:

“Ta nghĩ Thanh Hà trấn này . . . có dị tượng”

“Nghiêm trọng chứ?”, Điền đại phu trầm mặc rồi nói

Khương Hy nhún vai một cái rồi lắc đầu đáp:

“Ta không rõ, chờ quan phủ đến chúng ta tự khắc biết thôi”

Điền đại phu gật đầu, xem như đồng tình với hắn. Lão hạ rèm xuống rồi lui lại vào trong xe.

Khoảng mười lăm phút sau đó, từ xa xa ở trong trấn, một đoàn người hấp tấp chạy ra. Dẫn đầu đoàn người đó là một trung niên nhân sắc mặt hồng hào, trên tóc đã điểm vài sợi bạc, thân mang quan phục không khác Lâm Lục Viễn ngày xưa là bao.

Nhìn dáng vẻ người này, Khương Hy liền biết kẻ này là quan phủ rồi.

Quan phủ chạy đến thấy Khương Hy liền nhanh chóng chỉnh trang lại mà hành lễ:

“Tiểu nhân Trương Khánh Văn tham kiến tiên nhân”

Theo lời của hắn, hàng loạt binh lính theo sau cũng nhanh chóng quỳ xuống đồng loạt mà nói:

“Tham kiến tiên nhân”

Nghe vậy, Khương Hy liền vận linh lực mà nâng người bọn hắn lên. Ánh mắt bọn hắn liền nhanh chóng thay đổi, tựa hồ rung động mãnh liệt.

Hắn đối với Trương Khánh Văn nói ra:

“Trương đại nhân thân làm quan, không nên xưng hô tiểu nhân đối với một thường dân như ta”

Não hải Trương Khánh Văn có chút loạn chuyển, trong lòng hắn liền nhẹ thở ra một hơi, xem chừng vị tiên nhân này không nóng nảy như báo cáo ban nãy.

Hắn hít vào một hơi rồi cung kính nói ra:

“Tiên nhân ngài quá khen rồi, tiểu nhân chỉ là quan lại phụ thuộc Nguyệt Lâm Thành mà thôi. Tiểu nhân không dám bất kính với ngài”.

Ánh mắt Khương Hy liền lướt qua dị quang, hắn suy nghĩ một chút rồi vỗ nhẹ vai Trương Khánh Văn mà nói:

“Được rồi, tuỳ Trương đại nhân muốn xưng hô thế nào liền tuỳ ngài đi”

Trương Khánh Văn gật đầu, xác nhận thiếu niên tiên nhân trước mặt này rất dễ tính liền thoải mái hơn rất nhiều. Hắn tươi cười nói tiếp:

“Không biết hôm nay tiên nhân hạ giá đến Thanh Hà trấn là có chuyện gì?

Nếu tiểu nhân có thể giúp thì ngài không cần khách khí, chỉ cần nói một tiếng là được. Tiểu nhân sẽ sắp xếp”

Khương Hy gật đầu, hắn mỉm cười nói ra:

“Vậy phiền Trương đại nhân giới thiệu giúp ta chỗ nào ăn sáng ngon miệng là được”

Trương Khánh Văn: “. . .”

. . .

. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.