Chương trước
Chương sau
Trời cao, mây ngát, ánh nắng chói chang. Phố xá nhộn nhịp, đông người qua lại trông tràn đầy sinh khí.

Tại một ngã tư nọ ở Nguyệt Hải Thành, quang cảnh cũng không thoát đi được vẻ nhộn nhịp kia. Giữa tiếng ồn ào đông đúc, một thanh âm của phụ nhân nào đó liền phát ra từ một cửa tiệm.

“Tiểu Hy tử, lấy cho ta ít thang thuốc trị phong hàn nào”

“Đại thẩm, chờ ta một chút”, Khương Hy cười đáp.

Hắn liền quay lại theo đơn mà bốc thuốc từ từng hộc gỗ ra rồi gói lại từng bao một, xong xuôi liền đưa cho vị phụ nhân vừa rồi. Tiếp nhận được gói thuốc, phụ nhân liền mỉm cười cảm ơn, đứng lại nói chuyện vài ba câu rồi mới chịu rời đi.

Cứ thế, hết người này lại đến người khác, người này dừng hỏi bệnh một chút, người khác dừng cũng tám chuyện một chút, cuộc sống của hắn cứ như vậy mà trôi qua một cách bình dị.

Lại nói, bây giờ hắn cùng Điền đại phu đã trở về Nguyệt Hải Thành rồi, còn Linh Vân trấn đã là chuyện của một tháng trước.

Ngày hôm đó, Linh Vân trấn như muốn bị đảo lộn hết cả lên. Lâm gia ba người thì hai chết một hóa điên, gia nhân trong phủ liền nhao nhao mà thoát ly, quan phủ sầm uất mà trang nghiêm trước kia nay chỉ còn lại một mảnh tiêu điều, trông thảm vô cùng.

Không ai biết vì sao hai cha con Lâm Lục Viễn lại chết nhưng cũng không dám đào sâu, bọn họ không muốn bị liên lụy. Tự nhiên liền để mọi chuyện lại cho những người có thẩm quyền.

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ nhanh được giải quyết nhưng không, cái chết của Lâm Lục Viễn đem lại phiền phức không nhỏ. Không có người nào kiểm soát giá cả, không có người nào thực hiện hoạt động trị an, không có người nào đứng ra xử lý phân tranh, Linh Vân trấn liền loạn.

Lâm Lục Viễn dù tâm tư thâm trầm, ăn cháo đá bát đi chăng nữa thì ở cương vị quan phủ, hắn vẫn làm rất tốt. Mất đi hắn, Linh Vân trấn liền mất đi một nút thắt quan trọng.

Trước tình huống đó, Nguyệt Hải Thành liền ban lệnh bổ nhiệm Thanh Bình làm quan phủ. Tin tức vừa ra, dân chúng cũng không có biểu hiện gì quá ngạc nhiên, dù sao danh khí của Thanh Bình ở Linh Vân trấn vẫn cao hơn Lâm Lục Viễn một đầu.

Mặt khác, vào ngày nhận chức, Thanh Bình cũng chính thức mà lộ diện trước bàn dân thiên hạ, điều này cũng gây nên không ít sóng gió. Lấy tri thức cùng nhân sinh quan của dân chúng trong trấn, bọn họ liền trực tiếp tôn Thanh Bình lên hai chữ ‘tiên nhân’, điều này cũng làm hắn có chút khó xử một đoạn thời gian.

Nhưng chung quy lại thì mọi chuyện vẫn tốt, Linh Vân trấn rất nhanh liền quay trở lại quỹ đạo cũ. Mặt khác, Thanh Bình còn có ý kéo dài quan hệ với Điền đại phu, tự nhiên liền phái thêm người tới để làm thuê nhưng đều bị lão từ chối.

Điền y quán vốn là một tiệm thuốc và cũng là một nơi yên tĩnh để lão tĩnh tâm, thêm một người lão liền không thích. Đấy là chưa kể Khương Hy lần này còn mang Lân về theo. Trong những ngày đầu, Điền đại phu tự nhiên dành cho Lân sắc mặt không tốt một chút nào, phải hơn một tuần sau mới có thể làm lão quen dần được.

Bị từ chối, Thanh Bình cũng chỉ cười cười không phản ứng gì đặc biệt nhưng thiện chí của hắn vẫn đầy đủ. Hậu đãi của việc chữa trị cho Thanh Tiêu Nhi cũng đã được chuyển đến, mà bất ngờ nhất chính là trong đó có linh thạch.

Khương Hy nhớ đến ngày hôm đó hắn chỉ tận dụng một ít linh khí từ linh thạch để tu luyện thôi mà cũng đã bị Thanh Bình cho một sắc mặt không tốt rồi. Nên chuyện Thanh Bình gửi linh thạch lại hoàn toàn ngoài ý muốn.

Khương Hy liền đếm qua thì chốt lại được số lượng là hai mươi viên. Hai mươi viên này đương nhiên không thể so với số lượng ở dưới cái hồ kia nhưng với hắn bây giờ, có còn hơn không.

Điền đại phu giàu có là chuyện đương nhiên nhưng lão lại không có linh thạch. Không có linh thạch, Khương Hy liền không thể đem đi trao đổi tài nguyên tu luyện được. Bây giờ linh thạch đã có, hắn liền có thể đi Tây Thành một chuyến rồi.

Kèm theo số linh thạch đó chính là một phong thư mà trên đó lại chỉ đích danh người nhận là Khương Hy. Cầm phong thư trên tay, Khương Hy liền biết ai là người gửi, đáp án không xa đâu hết, đó là Thanh Tiêu Nhi.

Quan hệ giữa hắn và Thanh Tiêu Nhi ở một mặt nào thì cũng được tính là chỗ quen biết, gửi thư qua lại cũng là chuyện bình thường. Ngặt nỗi, chỉ có hắn mới cho là thế, còn Thanh Tiêu Nhi thì lại ưa thích hắn vô cùng.

Khương Hy không rõ độ ưa thích của Thanh Tiêu Nhi là đến đâu nhưng hắn có thể nhìn ra là tình ý. Khương Hy mặc dù ở đời trước lẫn đời này đều có thể nói là chưa từng yêu nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thể nhìn ra.

Mà kể cả hắn không có nhìn ra thì phong thư này cũng đã thay chủ nhân nó mà thổ lộ hết rồi. Đọc xong, hắn liền thở dài ra một hơi.

Hắn vốn dĩ đã từng khéo léo mà từ chối rồi, hắn không gọi ‘nàng’ là Tiêu Nhi cô nương nữa mà lại gọi là Thanh công tử. Riêng điểm ấy thôi cũng nói lên rằng hắn không có ý với ‘nàng’

Nhưng tiếc rằng, nỗ lực của hắn liền vô dụng. Thanh Tiêu Nhi vẫn cố chấp gửi phong thư kia. Kỳ thực, Khương Hy vẫn có thể quyết ý mà gửi lại một lời từ chối chính thức, ngặt nỗi, hắn lại quá trọng hai chữ ‘nhân quả’ mà chần chừ không trả lời

Nhân khẩu tại Linh Vân trấn là tầm năm đến sáu trăm người, trong số đó hắn phát hiện ra hai người có linh căn, một là Lân, hai chính là Thanh Tiêu Nhi. Thanh Tiêu Nhi chỉ cần là phàm nhân, hắn liền không để ý, nhưng ‘nàng’ lại có số mệnh làm tu sĩ, điểm này hắn không dám đoán bừa được.

Khương Hy đã ‘sống’ ở trên đời này quá lâu, hắn biết rất nhiều, chứng kiến cũng rất nhiều, nghĩ cũng rất nhiều, tự nhiên liền lo lắng nhiều hơn.

Số mệnh là một thứ khó mà giải thích được, gặp được một lần, ai dám nói không có lần thứ hai. Tuyệt tình một người, ai biết được khi nào sẽ bị tuyệt tình lại cơ chứ.

Trầm mặc một hồi, cuối cùng, hắn liền cất phong thư vào trong tủ mà đóng kín lại. Hắn lựa chọn không phản hồi, ít nhất hiện tại là vậy.

...

...

Quay trở lại thực tại, mặt trời cũng đã chạm lên thiên đỉnh, đường phố liền ít người đi. Những người đi ăn thì đi ăn, người đi về liền đi về, người nào người nấy đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà chạy.

Đúng vậy, là chạy, Cốc Vũ đã qua cũng có nghĩa là mùa xuân đã chấm dứt. Xuân đi, Hạ về, đây là quy luật bình thường của tự nhiên nhưng ở Nguyệt Hải Thành thì đúng là chịu cực cho dân chúng.

Nguyệt Hải Thành quanh năm nhiệt độ thấp, phục trang đa phần thường chú trọng đến giữ ấm cơ thể là chủ yếu, nên mỗi khi mùa hạ đến liền là cực hình.

Trước cửa, Khương Hy ngồi trên cái ghế đẩu của Điền đại phu mà nhìn ra ngoài, cái ngã tư trước Điền y quán kỳ thực cũng không phải quá lớn nhưng lưu lượng người qua lại thì cực kỳ đông đúc, nhiều lúc chỉ mỗi việc nhìn dòng người qua lại thôi cũng đủ khiến hắn mỏi hết cả mắt.

Hắn ưa thích nhất là yên tĩnh, tự nhiên ưa thích nhất cũng là thời điểm thiên đỉnh này. Một ngày mười hai canh giờ thì chỉ có giờ này cùng nửa đêm là vắng bóng người nhất và cũng yên tĩnh nhất.

Khương Hy ngồi thẫn thờ mà nhìn ra ngoài kia, hai mắt hắn có chút lim dim, tựa như rất buồn ngủ. Ngay lúc này, một thanh âm hữu khí liền vang lên.

“Công tử, đến giờ ăn rồi”

Khương Hy chợt tỉnh lại, ánh mắt hướng sang phía bên kia đường, ở đó là Lân đang vẫy tay gọi hắn. Nơi đó cũng chính là quán ăn của Tứ nương, nàng lúc này cũng đang khá rảnh khách, liền tranh thủ mà chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ.

Bình thường ở cái giờ này, Khương Hy liền không vội mà sang, có sang thì kiểu gì cũng phải đợi thôi. Giờ này quán ăn Tứ nương đặc biệt đông đúc nhưng mùa này thì xem như ngoại lệ đi. Ai ai cũng không nguyện ý ở ngoài đường quá lâu.

Dẫu vậy, Tứ nương cũng không bao giờ thiếu khách cả, danh tiếng Thần Trù của nàng cũng không phải để nói suông. Nếu chỉ vì thời tiết mà bỏ lỡ một bữa ở quán Tứ nương liền là thua thiệt cho kẻ ấy.

Khương Hy cũng không vội sang, hắn liền quay vào trong mà gọi Điền đại phu, sau đó mới cùng lão sang ăn.

Bữa trưa hôm nay phải nói là cực kỳ đơn giản, chỉ gồm cơm, một món xào và một món mặn nhưng bữa này hắn rất trông chờ, nói đúng hơn là đặc biệt trông chờ.

Ánh mắt hắn liền tập trung vào nồi thịt kho trước mặt. Thịt kho của Tứ nương rất ngon, đó là chuyện không cần phải bàn cãi nhưng hôm nay thì khác, bởi nồi thịt kho đó chính là làm từ thịt của Yêu Hầu.

Lúc trở về từ Linh Vân trấn, hắn liền lập tức sang gặp Tứ nương mà đưa cho nàng hết chỗ thịt này, nàng liền vui mừng hết mực. Ngặt nỗi một điều là nàng không cho hắn ăn ngay mà bảo rằng cần phải chuẩn bị nguyên liệu.

Một lần chuẩn bị liền qua một tháng, hôm nay mới chính thức là bữa ăn đầu tiên, tự nhiên liền làm hắn trông chờ, hắn muốn xem xem dưới tay nghề của Tứ nương, miếng thịt đó sẽ trở thành bộ dáng gì.

Ổn định hết xong, Tứ nương cũng không để bọn hắn chờ lâu, nàng liền nói:

“Chúng ta ăn thôi”

Lời vừa dứt, Khương Hy nhanh hết mức mà cố gắp lấy miếng đầu tiên, nào ngờ núi cao ắt có núi cao hơn, Điền đại phu liền nhanh hơn hắn một nhịp. Miếng đầu tiên liền vừa vặn mà an vị trong bụng lão.

Khương Hy giật mình, trợn mắt mà nhìn lão, ý rất rõ ràng.

“Đó là phần của ta mà”

Nhấm nháp hương vị của miếng thịt, sắc mặt lão liền lộ ra vẻ hài lòng, lão đánh cho hắn một cái nhìn đầy ý vị. Hắn đại khái vẫn là hiểu ý của lão.

“Thịt rất ngon”

Khương Hy liền mặc kệ lão mà ăn. Cảm nhận đầu tiên của hắn phải nói là thịt rất mềm, chỉ cần hắn động đũa vào thôi cũng đã thấy được độ đàn hồi của miếng thịt rồi, vừa phải mà không bị bở

Chưa kể mùi còn rất thơm, đầu óc của hắn xém chút nữa thì mụ mị đi. Hắn liền không nhịn được mà ngay tức khắc cho miếng thịt vào miệng, một vị ngon đến tan chảy liền lan ra hết khắp khoang miệng của hắn. Sắc mặt hắn liền như Điền đại phu ban nãy

Đột nhiên, hắn liền nhận ra gì đó mà mắt mở to mà nhìn Tứ nương, nói:

“Tứ nương, ngươi dùng mật ong?”

Tứ nương cười đáp:

“Đúng vậy, ta phải ướp một tháng mới ra được vị như thế”

Khương Hy lúc này liền ‘à’ một cái, tựa như hiểu ra. Hắn liền hiểu tại sao nàng phải mất đến một tháng để chuẩn bị, để gia trì hương vị cho miếng thịt này, mật ong đúng là không thể thiếu. Có mật ong, món này liền ngon hơn hẳn, hắn càng ăn, vị ngon càng ngấm.

Từng lỗ chân lông trên người Khương Hy như muốn nở ra mà thư giãn, bất giác, ánh mắt hắn liền khẽ đổi. Hắn cảm nhận được có một dòng khí bí ẩn đang chạy trong người, hiến nhiên hắn liền biết đó là linh khí.

Thịt yêu thú trên bất kỳ phương diện nào cũng đều là vật đại bổ bởi chúng được linh khí uẩn dưỡng mà ra. Ăn một miếng thịt liền tiết kiệm được một chút thời gian tu luyện.

Luồng linh khí kìa dù có chạy loạn thì cũng không ảnh hưởng xấu đến hắn nhưng hắn cũng không thể hoang phí nó được, hắn liền âm thầm mà vận chuyển tia linh khí đó theo chu thiên mà hóa thành linh lực.

Càng vận chuyển linh khí, Khương Hy càng giật mình, bởi độ tinh thuần của lượng linh khí này... không thấp. Ít nhất hắn cảm nhận được độ tinh thuần này đã vượt qua linh khí tự nhiên của Nguyệt Hải Thành rồi.

Lần này, Khương Hy như một lần nữa được khai sáng, hắn thầm nghĩ:

“Tứ nương thật không đùa được đâu”

...

Thời gian trôi qua, thịt trong nồi liền ngày một vơi đi, ngạc nhiên là phần lớn trong số đó không phải do Khương Hy cùng Điền đại phu ăn mà là Lân.

Hắn ăn vô cùng khí thế, xin rất nhiều chén cơm, Tứ nương tự nhiên vui lòng. Bản thân nàng tuy rằng biết rằng mình nấu rất tốt, người khác khen ngon không phải chuyện hiếm lạ. Nhưng nàng thích vậy, nàng thích cảm giác món mình nấu được người khen ngon.

Khác với Điền đại phu và Khương Hy, Lân nào có biết thịt hắn đang ăn là thịt yêu thú chứ, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy rằng bữa này ăn đặc biệt ngon, hắn liền ăn đặc biệt nhiều.

Lại nói về Lân, từ sự kiện kia, Lân liền quyết chí mà đi theo Khương Hy, trở thành gia nô riêng cho hắn. Còn mẫu thân của hắn thì ở lại Linh Vân trấn, nàng từ nhỏ đến lớn đều sinh sống ở đấy quen rồi, thế giới của nàng cũng chỉ gói gọn lại trong Linh Vân, nàng không thể đi xa được.

Nguyệt Hải Thành với nàng mà nói thì quá xa hoa, quá xa lạ, chưa kể nàng cũng không dám làm phiền hai vị đại phu cho lắm, hai người họ đã chấp nhận cho con nàng đi theo thì đã là diễm phúc lắm rồi, nàng không đòi hỏi gì thêm.

Mặt khác, Lân dù đến Nguyệt Hải Thành cũng khó mà không lo cho mẫu thân được. May mắn thay, đích thân Thanh Bình đã đứng ra mà đảm bảo cho cuộc sống của nàng ở Linh Vân trấn. Như vậy Lân mới yên tâm mà lên đường.

Những ngày đầu hắn đến Nguyệt Hải Thành phải nói là khổ sở vô cùng, bởi Khương Hy đã uốn nắn lại hắn mọi thứ từ đầu. Từ dạy chữ viết cho đến cách hành xử, từ cách xưng hô cho đến cách đi đứng, tất tần tật thứ cơ bản hắn biết đều sẽ dạy lại cho Lân.

Chỉ trừ y thuật là hắn không dạy bởi Điền đại phu không cho phép, hắn liền tôn trọng lão, mặt khác, Lân cũng không có khiếu đối với y là bao.

...

...

Ăn uống xong xuôi, ba người liền trở về Điền y quán, vẻ mặt ai nấy cũng đều hài lòng vô cùng. Lân thì hào hứng mà nói ra:

“Tứ nương nấu thật ngon, đời tiểu nhân chưa bao giờ được ăn món nào ngon đến vậy”.

Điền đại phu liền đưa cho hắn một cái nhìn không tốt mà nói:

“Tứ nương nấu đương nhiên là ngon rồi, ngon đến mức ăn không ngớt đấy chứ”

Nghe vậy, Lân liền co rụt cổ lại, hắn liền cười trừ mà né tránh ánh mắt lão. Sống chung với nhau một tháng, hắn tự nhiên biết tính cách lão nhân này như thế nào. Lão đối với công tử tự nhiên rất hòa ái, còn đối với hắn... thì không khác nào con ghẻ vậy, lão toàn tìm cớ mà xỉa xói hắn cho bằng được.

Nhưng không thể không công nhận, bữa này hắn ăn hơi quá, không rõ liệu có ăn... bớt phần của công tử không. Nghĩ đến đây, hai thái dương hắn liền đổ mồ hôi hột mà nhìn lén Khương Hy.

Mồ hôi hắn ngày càng đổ ra nhiều, hắn mặc dù không phát hiện ra điểm nào lạ thường cả nhưng công tử lại tránh xa hắn quá, hắn liền bất an.

Mồ hôi ngày một càng nhiều, Lân liền thấy hơi khó chịu, thầm mắng nhỏ một tiếng mùa hạ chết tiệt rồi đưa tay lên mà lau. Đột nhiên, sắc mặt hắn khẽ đổi, thầm nghĩ:

“Sao ta có cảm giác nhớt nhớt thế nhỉ?”

Hắn nhanh chóng mà đưa tay xuống kiểm tra rồi giật mình, trên tay hắn đúng là có vết nhớt, hơn nữa còn là màu đen, so với da hắn thì còn đen hơn. Hắn liền đưa lên mà ngửi thử, sắc mặt hắn liền biến đổi, từ đen mà chuyển sang đỏ. Hắn liền tức tốc mà chạy về phía nhà tắm.

Khương Hy lúc này mới bật cười ra, thầm nghĩ:

“Đáng đời, ai bảo ngươi ăn nhiều quá làm gì”

Thịt yêu thú ăn nhiều đương nhiên tốt, nó là vật đại bổ, linh khí trong đó sẽ giúp cải thiện thể chất của người ăn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc sau khi ăn xong, cơ thể liền sẽ đào thải tạp chất của cơ thể.

Ăn càng nhiều... thải càng nhiều. Bởi vậy Khương Hy mới không dám đứng gần Lân.

Ai bảo hắn hôi quá làm gì.

...

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.