Đông qua xuân đến, cả nhà ba người quây quần bên nhau nói cười vui vẻ. Cha dẫn nàng đi săn, mẹ dạy nàng luyện chữ, Trầm Mộng Thư đều chăm chú học tập, không hề lười biếng chút nào.
Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, mười năm như một ngày, ngoại trừ ngày đông có tuyết ngày hè có hoa thì gần như không có sự thay đổi. Thiếu nữ vẫn là thiếu nữ, nam trung niên vẫn là nam trung niên, đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ, giống như không bao giờ lớn lên.
Nhưng Trầm Mộng Thư chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, cũng không có bất mãn gì. Trái lại nàng càng mong muốn vĩnh viễn bị vây ở một thời điểm giống như thế này, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Nàng tình nguyện đắm chìm trong hạnh phúc như vậy mà chết đi, suốt bốn trăm năm nàng luôn luôn huyễn tưởng ra sự việc như thế này, đến khi thật sự thực hiện được nguyện vọng của mình rồi thì nàng chấp nhận đắm chìm cũng là điều dễ hiểu.
Một này này, gió tuyết giống như bao ngày trước đó, Trầm Mộng Thư vóc người mũm mĩm, tóc tết hai bên, mặc váy đen chạm đến gót chân, đáng yêu chạy trên nền tuyết trắng.
Mẹ nàng vẫn mang bộ dáng thiếu nữ đôi mươi, tóc dài suôn mượt nửa ngồi trên đất, tay trái vẫy gọi Trầm Mộng Thư. Thư Sách đi tới từ nơi xa, một tay cầm lấy áo choàng gió, tiến tới vị trí của hai mẹ con. Hình ảnh hơi chuyển, năm ngón tay mũm mĩm của Trầm Mộng Thư nắm lấy bút lông, chậm rãi viết từng chữ xuống giấy trắng.
Từ phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244731/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.