Chương trước
Chương sau
“Đã nửa ngày rồi, tại sao không thấy có một chút tĩnh nào vậy?”
Lâm Kiếm An nóng lòng hỏi, dù sao bên trong đó còn có cả cấp dưới của hắn. Cơ Ngọc Tuyền nhẹ nói.
“Không cần lo lắng, ba người bọn họ còn chưa hề bị thương.”
Mấy người nhìn sang, thấy Cơ Ngọc Tuyền đã khôi phục không sai biệt lắm, nghe được lời nói này cũng không nghi ngờ gì. Thiên Cơ Môn luôn thần bí nhưng thông tin lại rất chính xác đấy, dù sao cũng là dùng tuổi thọ đổi lấy cơ mà.
Thực tế bọn họ cũng không hiểu rõ về Thiên Cơ Sư, một số tin tức đơn giản cũng không cần phải trả giá quá cao đâu, hơn nữa thực lực càng cao thì năng lượng tích lũy càng nhiều, sự đánh đổi sẽ được giảm xuống. Nói chung nghề nghiệp này cũng không thể thoát ra khỏi quy luật trao đổi đồng giá được.
...
“Chết tiệt, đây là chỗ quái nào?”
Xích Luyện vừa chật vật né tránh móng vuốt khổng lồ đánh vào cơ thể mình, vừa tức giận quát. Phía bên kia, Tà Hỏa Lão Nhân cũng chật vật không kém, thân thể đã bị đánh tan mấy lần rồi lại tụ hợp mấy lần, lão chầm chậm nói.
“Là thời thần đệ nhất, Khai Nghĩa Thần”
Khai Nghĩa thần là thời thần đứng hàng đệ nhất trong đại trận, đương nhiên không phải đứng hàng đệ nhất là mạnh nhất nhưng rõ ràng không thể coi thường tên này, một mình đem ba chuẩn vương đánh cho chạy chật vật chối chết.
Không gian ở nơi này cực kỳ rộng lớn, cũng không có sương mờ cho nên hoàn cảnh vô cùng thông thoáng, núi cao đất dày, cảnh vật dù có chút hoang vu nhưng không đến mức thiếu sức sống.
Ba người bị một con quái vật khổng lồ truy đuổi, con quái vật này dứng thẳng bằng hai chân, móng vuốt sắc nhọn, một cái móng vuốt của nó cũng lớn ngang bằng với Xích Luyện, đủ hiểu hai người phải gánh chịu sự tấn công của lực lượng lớn thế nào.
Móng vuốt đập xuống một cái, vạch ra khe rãnh mấy trăm mét kéo dài trên mặt đất. Bộ lông dày của nó giống như từng cây kim chi chít quanh thân, hoàn toàn không lộ ra bất cứ điểm yếu nào để cho ba người có thể tấn công được.
Hai tay của hắn tương đối ngắn, mỗi lần tấn công thì cơ thể đều hơi cúi xuống mới có thể tấn công về Xích Luyện. Khuôn mặt của nó cực kỳ dữ tợn, đỏ như máu, hai cái răng nanh chĩa sang hai bên giống như ngà voi màu sắc ám vàng cực kỳ kinh khủng.
Hai chiếc tai lớn xòa ra giống như hai tán ô che phủ toàn bộ ánh sáng, mỗi chiếc tai so với đầu của thời thần còn lớn hơn, tỏ ra vô cùng kỳ dị.
“Choét!!!”
Thời thần Khai Nghĩa rống lên một tiếng, sóng âm lan truyền giống như bị thực chất hóa, biến không gian thành sóng biển, giống như biển lớn dập dềnh, uốn lượng trùng điệp.
Uỳnh!!!
Sự rung động của không gian khiến cho cả Xích Luyện lẫn Tà Hỏa Lão Nhân bị xốc ngược lên, hất tung ra ngoài nghìn mét. Ngay cả Vi Tiếu ẩn mình trong gió cũng bị xốc ngược ra ngoài, loạng choạng trong không trung, cơ thể có chút run rẩy.
Không để ba người đứng vững bước chân, Khai Nghĩa Thời Thần nhanh như chớp lao đến, móng vuốt sắc nhọn chém toạc không gian, đập thẳng xuống người Xích Luyện.
Mục tiêu tấn công của Khai Nghĩa Thời Thần cũng không phải ngẫu nhiên, bởi vì Xích Luyện luôn duy trì trạng thái cơ thể chân thật, lực tấn công cũng rất mạnh, tu vi lại là yếu nhất, không đánh hắn thì đánh ai.
Hai người kia, một kẻ có thể bị đánh tan xác rồi tụ hợp lại, một kẻ luôn duy trì trạng thái biến thành gió, gần như miễn nhiễm hoàn toàn với sát thương vật lý, trốn trốn tránh tránh đẩy Xích Luyện trực diện với quái vật. Xích Luyện thực tế cũng có thể biến thành gió trong thời gian ngắn nhưng không bằng Vi Tiếu cho nên bị trở thành kẻ bị đuổi giết gắt gao nhất. Tà Hỏa Lão Nhân thì càng không cần nói, mặc kệ cho Khai Nghĩa Thời Thần đánh tan xác bản thân, không lâu sau liền tụ tập khôi phục lại như cũ.
Không thể không nói để đội ngũ này đi thăm dò là một lựa chọn vô cùng phù hợp, ai cũng có thủ đoạn bảo mệnh vô cùng mạnh mẽ, giống như một đàn gián, đánh mãi không chết làm cho người uất nghẹn.
Huyền linh thuật: Phong bộ.
Xích Luyện nhanh chóng thi triển huyền linh thuật, thân thể trong chớp nhoáng biến thành một làn gió, thân thể bị móng vuốt chia ra làm ba phần, lách qua kẽ của móng vuốt, bay lên không trung.
Rống!!!
Khai Nghĩa Thời Thần gầm lên một tiếng, há miệng tràn ra hơi thở đầy hôi thối của mình ngoạm thẳng vào Xích Luyện.
“Cmm!”
Xích Luyện tức giận quát một tiếng, không thể không chạy.
Huyền linh thuật: Thiên thuấn.
Thân hình thoáng hiện bên ngoài nghìn mét, tay áo bên phải bị xé toạc xuống, may mắn cơ thể không bị tổn thương, bộ dáng lại chật vật đến không thể tưởng tượng nổi.
Huyền linh thuật: Quyển phong tiễn.
Vi Tiếu ở vị trí vừa sau của Khai Nghĩa Thời Thần, lập tức triển khai tấn công. Lúc bình thường tên này trông không quá đáng tin nhưng lúc chiến đấu cũng không phải vô dụng, ít nhất cũng không bỏ chạy mặc kệ chiến hữu.
Oành!!!
Một mũi gió nhọn hoắt to lớn cắm thẳng vào cơ thể của Khai Nghĩa Thời Thần, ngay vị trí trên gáy một chút, có thể nói là điểm trí mạng của bất cứ sinh vật bình thường nào.
Khai Nghĩa Thời Thần bị oanh tạc một cú, cơ thể phía trên hơi lảo đảo một cái, cũng không bị thổi bay hay bị khoan ra một cái lỗ trên đầu lâu, thậm chí một vết thương cũng không có, lông còn chẳng bị rụng nữa là bị thương nặng.
Nhưng lần công kích này cũng mới là mở màn, từ phía mạn phải của Khai Nghĩa Thời Thần bùng lên một ngọn lửa to lớn, trải dài hơn ba trăm mét, chia ra từng khe rãnh rõ ràng, dần dần hiện rõ ra một nắm đấm thẳng vào sườn của Khai Nghĩa Thời Thần.
Huyền linh thuật: Hỏa quyền.
Loại chiến đấu này cũng không biết phát sinh bao nhiêu lần, ba người cũng đã phối hợp đến quen thuộc, hơn nữa mỗi người ở đây đều là kẻ có kinh nghiệm phong phú, tấn công ở phương vị nào hay ở thời điểm thế nào mới thích hợp cho nên đánh cho Khai Nghĩa Thời Thần chao đảo mà không thể đánh trúnh ai được.
Hỏa Quyền đánh thẳng vào Khai Nghĩa Thời Thần thì Vi Tiếu đã hòa vào làn gió biến mất, tránh khỏi móng vuốt phản kích của Khai Nghĩa Thời Thần. Đồng thời Xích Luyện cũng giết ngược trở lại. Vừa rồi hắn kém chút bị nuốt, cho dù có biến thành gió mà bị tên này nuốt thì chắc chắn sẽ bị thương nặng luôn ý chứ, cái hấp lực kia giống như có thể xé toạc tất cả vậy.
Huyền linh thuật: Băng Cung.
Huyền linh thuật: Phá Diệt Phong Nhận.
Uỳnh!!!
Khai Nghĩa Thời Thần bị băng phong hạn chế, Phá Diệt Phong Nhận chém thẳng vào miệng của thời thần. Hai chiếc răng nanh bị vạch ra một đường rãnh dài, khoang miệng nổ tung tràn ngập các vết cắt chém lẫn lộn, tuy nhiên không hề có huyết dịch chảy ra ngoài.
“Cmn, khoang miệng là nơi phòng ngự yếu nhất thế mà không chảy máu?”
Cũng may, đúng lúc này Tà Hỏa Lão Nhân đã hoàn thành việc phối trận của mình. Chỉ nghẽ lão quát một tiếng “Mở!”, huyền văn bay múa đầy trời, ánh lửa phập phừng như đom đóm giữa trời, cả không gian theo từng đàn đom đóm vẫy cánh mà dần trở nên vặn vẹo.
Choang!!!
Giống như mặt gương vỡ tan tành, ba người cảm thấy hoảng hốt một cái, không gian vô biên vô tận kia đã biến thành một khu vực chỉ hơn năm dặm, vừa nhìn liền có thể thấy được điểm cuối.
Mà ở ngay trước mặt bọn hắn, vị trí của Khai Nghĩa Thời Thần, một con yêu thú sừng sững đứng tại nơi đó, toàn thân khí tức vô cùng hung tàn nhưng khuôn mặt cứng ngắc, rõ ràng đã tử vong không biết bao nhiêu lâu.
Nơi này đã bị biển lửa bao phủ nhưng tuyệt nhiên không thương tổn đến xác của con yêu thú kia, chỉ hóa thành từng sợi dây xích khóa chặt nó lại. So với những con yêu thú khác thì con yêu thú này chỉ cao khoảng ba mét, rõ ràng là một kích thước cực kỳ nhỏ bé so với yếu thú cấp chín cấp mười thông thường, nhưng khí tức của nó rõ ràng so với cấp mười còn mạnh hơn nhiều.
Nếu là một con yêu vương thì khỏi cần nói cũng biết đại trận này bất khả xâm phạm, cho dù là vương giả đi vào cũng phải cẩn trọng đến cực điểm, nếu không có bị vây đến chết cũng không có gì lạ bởi vì thời thần có đến mười hai vị chứ không phải chỉ có một vị này đâu.
Vừa rồi bọn hắn đã chiến đấu ở trong không gian của vị này, bản thân bị thu nhỏ gấp một trăm lần, mọi thứ đều bị nén lại, kể cả sức mạnh cũng bị hạn chế tương đương với hình thể, trong khi cái xác yêu vương này lại giữ được sức mạnh tương đối của bản thân, hóa thành quái vật khổng lồ điên cuồng bạo ngược cả ba tên. Nhưng chung quy lại xác chết cũng chỉ là một cái xác mà thôi, năng lực chiến đấu không quá mạnh, cuối cùng không thể tổn thương được ba người có thủ đoạn bảo mệnh cực kỳ mạnh mẽ này.
Tà Hỏa Lão Nhân kết ấn liên tục, hoàn thành trận pháp của mình, khóa chặt Khai Nghĩa Thời Thần. Mọi chuyện xong xuôi hắn mới cười nói.
“Đã phá giải chỗ này rồi, chúng ta rời khỏi thôi.”
Xích Luyện cùng Vi Tiếu gật đầu, bọn hắn thăm dò hơn ba giờ đồng hồ, chiến đấu gần một giờ đồng hồ, đoán chừng đám bên ngoài đều nóng lòng muốn xông vào rồi, lúc này trở ra mới là lựa chọn hợp lý nhất.
Tà Hỏa Lão Nhân phất tay một cái, không gian trước mặt ba người liền hóa thành một cái vòng xoáy sâu thẳm như vực không đáy, hiển hiện ra trước mặt ba người.
Tà Hỏa Lão Nhân dẫn đầu bước vào trong vòng xoáy, làm như vậy thì hai người kia mới an tâm đi theo, rời khỏi khu vực này. Ba người biến mất trong vòng xoáy, đồng thời vòng xoáy cũng chậm rãi co rút lại, thu nhỏ rồi biến mất không một dấu vết.
Cả ba biến mất chưa lâu, từ trong sương mờ có một người rẽ lối đi đến, đúng là Dương Thiên. Hắn lẳng lặng quan sát ba người rời đi, cũng không can thiệp cái gì, sau đó rời ánh mắt đến thân thể của Khai Nghĩa Thời Thần.
Dương Thiên không nhanh không chậm đánh ra mấy trăm huyền văn, lặng yên không một tiếng động nào bám vào huyền văn như lửa cháy của Tà Hỏa Lão Nhân, huyền văn lặng lẽ ẩn nấp tựa như vô hình, không thể phát hiện ra.
Cuối cùng, Dương Thiên lẳng lặng biến mất, tiếp tục quan sát toàn bộ đại trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.