Trời đêm không trăng, ánh sao vừa phải.
Gió mát thoảng qua, hương khói mê người.
Dương Thiên cùng Tiểu Kỳ ngắm nhìn về phía bầu trời, quan sát biển sao vô tân kia, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ khác. Dương Thiên thở dài một hơi nói.
“Nói đi, mục đích thật sự của ngươi là gì?”
Dương Thiên không còn muốn vòng vo nữa, Tiểu Kỳ là một vực sâu vô tận Dương Thiên không nhìn thấu được cho nên không phải thăm dò mấy điều vụn vặt làm gì cả. Hơn nữa nàng là người hiểu Dương Thiên nhất, thậm chí hiểu nhiều hơn cả Hồng Nguyệt Dao lẫn Lê Tĩnh cộng lại.
Khuôn mặt của Tiểu Kỳ có chút già nua, giống như một lão bà bảy tám mươi tuổi, nhưng khuôn mặt đó cũng lấy một tốc độ chậm rãi mà hồi phục lại nét tươi trẻ. Tiểu Kỳ đối diện với câu hỏi này khá bình thản, nàng biết kiểu gì cũng sẽ có ngày phải làm rõ mọi chuyện thôi.
Nếu không có một cuộc nói chuyện thế này thì nàng còn nghĩ đã nhìn lầm Dương Thiên rồi cơ. Trầm ngâm một chút, Tiểu Kỳ chậm rãi mở lời.
“Ngươi cũng biết thân ta mang Mạn Tâm Thiên Hỏa hình thái Mạn Châu Sa Diễm rồi chứ?”
Dương Thiên gật đầu, xem ra Tiểu Kỳ thật sự biết sự tồn tại của Bất Diệt Chi Tâm trong người Dương Thiên, chẳng qua không điểm phá mà thôi. Chỉ mỗi việc này đủ để Dương Thiên tin tưởng nàng thêm một chút rồi.
Tiểu Kỳ thấy Dương Thiên gật đầu tiếp tục nói.
“Mạn Tâm Thiên Hỏa có thể giúp người chuyển thế bảy lần, mỗi lần mất đi một trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244630/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.