Nội tâm của Lan Ngọc Hân bây giờ rối như tơ vò, nàng có cảm giác có gì đó không đúng ở đây, giống như là mình đang bị Dương Thiên bán cho vị nữ hoàng này vậy.
Nàng siết chặt Tản Vân Đao, lui lại phía sau một bước rất nhỏ thủ hộ lấy đồng tộc của mình, dè chừng nhìn về phía hai người. Ngay khi câu nói của Dương Thiên phát ra, nàng cảm thấy có gì đó rất không đúng.
Mặc dù không nhận ra được cảnh giới của Trầm Mộng Thư nhưng nàng biết người này rất mạnh, mạnh đến ngạt thở, so với trưởng làng còn mạnh hơn nhiều. Đây là cảm giác từ sâu trong linh hồn truyền đến, giống như một sự thật hiển nhiên vừa nhìn là biết chứ không phải mất công tìm hiểu gì cả.
Một cường giả như thế mà Dương Thiên lại hỏi ra một câu khiến người ta “không thoải mái”, đây không phải tự tìm đường chết thì là gì.
Để Lan Ngọc Hân kinh ngạc hơn là Trầm Mộng Thư im lặng mấy giây rồi đột nhiên bật cười nói.
“Mấy người mà ngươi dẫn theo sẽ không phải là hậu nhân của “lão” chứ?”
Dương Thiên nhún vai, hắn đoán đã đoán được thân phận của Trầm Mộng Thư từ lần tế bái trước rồi nên mới xử sự như thế, nếu không hắn cũng chẳng dám chọc giận vị nữ hoàng này đâu. Hắn từ tốn nói.
“Không phải trực hệ, nhưng là huyết mạch cuối cùng của Thư gia.”
Trầm Mộng Thư suy ngẫm một chút, ngón tay ngoắc một cái, từ lòng đất chui ra một nhánh dây leo đeo Lan Ngọc Hân nắm lại, sau đó chậm rãi tước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244626/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.