Dương Thiên chậm rãi bước ra ngoài cửa đã thấy phía dưới bùng phát chiến đấu. Chủ lực là Long Chúc, dũng mãnh vô cùng. Tay nắm giáo gỗ đơn sơ, áo choàng phấp phới theo từng nhịp chuyển động.
Đối thủ của nàng là một đám quái thú hết sức kỳ dị, thân thể giống như từ một khối đá đục đẽo mà thành, thô ráp xấu xí. Tạo hình của chúng có chút giống bọ cạp, đều có một chiếc đuôi dài bén nhọn, nhưng thân trên lại có đến bốn chiếc kìm to lớn, va chạm với giáo gỗ của Long Chúc tạo nên từng tiếng đinh đinh đang đang.
Bọ cạp này thân hình không phải rất lớn, chỉ cao đến nửa người, dài chừng bốn năm mét mà thôi, mỗi cái càng đều dài một mét rưỡi, còn cái đuôi đã chiếm tận ba mét rồi, phần thân nhỏ xíu với con mắt ở phía trung tâm.
Lực lượng của Long Chúc lớn vô cùng, thế mà cùng với yêu thú chính diện chống đối không có chút nào yếu thế, thậm chí liên tục ép nó bại lui. Nhưng chiếc đuôi của quái thú quá có ưu thế, ngọn giáo bằng gỗ kia đang không ngừng bị dánh rách nát.
Long Chúc không phải không phát hiện điểm này, nhưng nàng không có thời gian để đổi vũ khí. Nàng không có nhẫn chứa vật mà chỉ có túi chứ vật thôi, bất tiện hơn rất nhiều.
Quái thú lại không chỉ có một con mà hẳn một bầy hai mươi mấy con Long Chúc chiến đấu không rơi xuống hạ phong nhưng nếu mất đi vũ khí thì chưa chắc đâu.
Dương Thiên không vội vàng giúp sức, hắn còn quan sát một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244555/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.