Bức tranh thứ ba, Dương Thiên trông thấy quái xà lại cùng một con gấu lớn đại chiến, chiến trường lần này đã tiêu điều hơn nhiều rồi, đại địa thấm đỏ như một vùng đất chết, xung quanh ngoài đất đá đổ nát ra cũng không có bóng cây ngọn cỏ nào cả.
Điều đáng nói là con gấu lớn này cầm một thanh đại kiếm, điện quang lưu chuyển, giống như thiên uy, khiến lòng người lo sợ, không dám chống cự lại.
Bức tranh thứ tư đã bị tàn phá vô cùng lợi hại, không thể trông rõ được vẽ lên cái gì, toàn thể bức tranh cao ba mét, dài năm mét, nhưng Dương Thiên chỉ có thể trông thấy được một đồ vật mờ ảo.
Đó là một cái lệnh bài, lệnh bài kích thước khá tiêu chuẩn, đồ án bên trên mặt lệnh bài đã bị che phủ trông không rõ ràng nữa. Dương Thiên cũng không thể cảm nhận được “ý cảnh” trong bức tranh này nữa.
Bức tranh thứ năm...bức tranh thứ sáu...
...
...Bức tranh thứ mười, những bức tranh khác đều đã tàn phá không chịu nổi, đến tận bức tranh thứ mười này mới lại xuất hiện “ý cảnh”.
Dương Thiên chỉ có thể trông thấy lờ mờ một dáng người hùng vĩ, đứng trên đỉnh đầu một con Hắc Long, bễ nghễ thiên hạ chúng sinh, lại hiền hòa như cha như chú, vững chãi mà ấm áp.
Nam nhân này cầm một thanh kiếm, thanh kiếm tỏa ra khí thế sắc bén, không gì không phá, không gì không cắt. Hắn hướng trời cao, bổ ra một kiếm, kiếm khí hoành không nghe rợn cả người, toàn thân Dương Thiên lạnh lẽo, linh hồn run rẩy đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244541/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.