Dương Thiên lúc này tâm tình không có thả lỏng nhưng cũng yên lòng một chút, ít nhất không mất mạng ngay được. Lúc này mới có tâm tình cảm thụ xung quanh một chút, chợt thấy cả người hơi mát cùng thoải mái, hóa ra quần áo của hắn đều đã biến mất từ lâu, lô ra thân hình thon dài của mình. Thân hình của Dương Thiên cũng tương đối đẹp, cân đối, những múi cơ săn chắc thon dài chứ không vạm vỡ.
Dương Thiên hơi không thoải mái khi khoe thân trước mặt một đám người không ra người thế này, nhưng hoàn cảnh cũng không cho phép hắn được lựa chọn. Nghe thấy Đường Hào thất thanh, Dương Thiên đưa mắt nhìn lại, đồng thời khóe miệng cong lên, cười như không cười nói.
“Tiền bối, có thể cho ta mượn bộ đồ không?”
Đường Hào vào đây trước cả Dương Thiên, vẫn suy trì chút khoảng cách với Bất Diệt Chi Tâm, hơn nữa đã hóa thành một bóng hình gần tương tự hình người, chỉ là sương đen bao phủ mà thôi. Dương Thiên nghĩ Đường Hào dám xông đến đây, hẳn là không sợ đầu lâu với trái tim kia, cho nên trong lòng cũng không quá lo lắng.
Không phải hắn kiêu ngạo không sợ hãi, nhưng chí ít hắn đang đứng cùng một chiến tuyến với Đường Hào, câu hỏi vừa rồi cũng đủ để đẩy quan hệ kia gần hơn một chút. Để cho trái tim lẫn đầu lâu coi hai người là một bọn, như thế cũng nâng cao an toàn cho bản thân.
Đường Hào ánh mắt phát ra sáng đỏ, không nói nhiều lời, từ trong hắn vụ bay ra một bộ quần áo đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244516/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.