Huyết mạch cấm chế có rất nhiều loại, trong đó thì hạ cấm chế trên huyền binh gia truyền là phổ biến nhất, để hậu nhân có thể sử dụng ra toàn bộ uy lực của Vương binh. Đây cũng là cách lưu truyền mấy vạn năm nay trên đại lục rồi, không có hiếm lạ mấy.
Mặc dù trưởng làng vừa mới thi triển mấy thủ quyết kia, cả Dương Thiên lẫn Ninh Văn đều không nhận ra, nhưng sự kích phát huyền binh lại là thật, cho nên không còn gì phải nghi ngờ.
Dương Thiên vẫn còn khúc mắc nhỏ trong lòng, đó là Tản Vân Đao chỉ là một thanh cấp chín huyền binh mà thôi, tại sao lại phải hạ huyết mạch cấm chế cơ chứ. Mặc dù thanh đao này đã có sức mạnh vượt xa cấp chín huyền binh khác, nhưng chung quy lại cũng chẳng phải là Vương binh, hạ cấm chế để làm cái gì.
Cấp chín huyền binh mặc dù hiếm có khó tìm nhưng hiếm khi mà người ta cướp đoạt lắm, huyền binh ở đẳng cấp ấy không phải cứ đoạt là đoạt được đâu.
Trưởng làng thấy hai người đã tin tưởng thân phận của mình, lúc này mới an tâm ngồi xuống, không nhanh không chậm nói, ngữ khí bình bình không chút thay đổi.
“Hai vị có điều gì muốn hỏi không?”
Dương Thiên nhíu mày, thái độ thế này, chắc chắn là có việc muốn thương lượng rồi, mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ nhưng Dương Thiên không muốn lún sâu vào trong vũng bùn này, nghĩ đến nhân vật khủng bố kia là hắn lại lạnh hết sống lưng.
Nói đến nhân vật khủng bố...Dương Thiên đồng tử hơi co lại, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244491/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.