Dương Thiên cùng Ninh Văn đị dạo một vòng quanh làng dưới sự hướng dẫn của Lan Ngọc Hân. Dương Thiên quan sát trải phải, ở trong thôn này có rất nhiều cây lớn, ngoài việc xây liền kề với ngôi nhà ra thì cũng có rất nhiều cây lớn khác ở xung quanh.
Ngoài ra những ngôi nhà cũng có nhiều phong cách khác nhau nữa, đa số là nhà mái ngói hai tầng trông khá hiện đại, còn một số ít là nhà làm toàn bộ bằng gỗ, nâng cao một đoạn kiểu nhà sàn, hoặc nhà vách đất.
Nhưng dù có kiểu cách này trông đều rất tự nhiên, cộng thêm xây liền với một cái cây nên nhìn rất trong xanh, thân thiện môi trường.
Đi đến gần trung tâm của ngôi làng, Dương Thiên mới trông thấy một cây gạo lớn cao đến hơn sáu mươi mét, trên cây phát ra một màu đỏ rực giống như bó đuốc cháy hừng hực. Trên cây cũng không phải chỉ có màu đỏ, mà còn có lá nhỏ màu xanh nữa, nhưng màu sắc của nó chen không nổi so với màu đỏ, chỉ cam chịu lép vế.
Làng này tên gọi là Mộc Miên, cũng bắt nguồn từ cái cây này.
Cây gạo này rất lớn, khoảng năm người ôm không hết, thân cây thẳng tắp không chút cong vẹo, lên trên cao bốn mươi mét thì mới có cành cây xòe ngang ra, tán cây rộng đến mấy chục mét.
Trên thân cây gạo lớn tỏa ra một mùi hương thơm thoang thoảng nhẹ dịu làm người thư thái. Dương Thiên đến gần giơ tay, muốn đem bàn tay chạm vào cây gạo này.
Lan Ngọc Hân sắc mặt khẽ biến, thoáng cái lao đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244489/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.