Người đến không chỉ có vị trưởng làng gầy gò mà còn rất nhiều người khác, đủ cả già trẻ nam nữ, thậm chí có mấy đứa nhỏ bốn năm tuổi cũng tò mò tiến đến.
Dương Thiên ánh mắt chỉ lướt qua những người này, không thấy được mấy người trên mười lăm đến hai lăm tuổi, trẻ một chút cũng khoảng ba mươi, nhỏ một chút chỉ khoảng lên mười. Nhưng hơn ba mươi tuổi thì nhìn cũng chẳng khác hai lăm tuổi là mấy đâu, chỉ là khí thế tự nhiên nhẹ nhàng hơn hoặc là cứng ngạnh hơn.
Đây là sự khác biệt ở trên sương gió mài dũa, so với thanh niên tuổi trẻ khí thịnh khác nhaurất nhiều.
Còn đám nhóc chỉ khoảng mười tuổi, trừng mắt to mắt nhỏ nhìn đánh giá Dương Thiên với Ninh Văn. Hiển nhiên là lạ lẫm, chưa từng thấy người ngoài ghé qua.
Trưởng làng ngoài chào mừng hai người, hít vào một hơi thuốc mới tiếp tục nói.
“Già là trưởng làng Mộc Miên này, hai tiểu bằng hữu đường xá xa xôi tới thăm, thứ cho hoàn cảnh đặc biệt không thể tiếp đón từ xa, mong hai vị huynh bỏ quá cho.”
Dương Thiên thấy trưởng làng khách khí như vậy, hơn nữa bộ ngữ điệu này giống như thịnh hành ở mấy trăm năm trước, nụ cười có một chút cương cứng. Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, Ninh Văn đã khà khà lên tiếng trước.
“Trưởng làng khách khí, đám vãn bối là bạn học của Hân, giúp đỡ là chuyện đương nhiên rồi.”
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mọi người đang vui vẻ chào hỏi thì từng tiếng vang to lớn truyền đến, trên “bẩu trời” từng vòng rung động gióng như sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244487/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.