“Mẹ, là ta tiểu Lân đây.”
Ngọc Lân lên tiếng, hết sức sốt sắng hỏi.
“Mẹ không sao chứ, làng mình không sao chứ?”
Hình chiếu lập lòe nói, âm thanh như có mang theo thở dài nói.
“Không khả quan lắm.”
“Làm sao?”
Ngọc Lân giãy nảy giọng nói nặng trĩu cùng hốt hoảng. Hắn rời làng thời gian cũng gần ba năm, trong lòng luôn hướng về nơi đây. Lúc này nghe tình thế không ổn, trong lòng muốn bình tĩnh cũng không được.
Thì ra Dương Thiên ba người tương đối may mắn, bởi vì phía trước chỉ có một đầu Báo Ba Đuôi cấp năm yêu thú mà thôi. Mấy phía khác của làng đều tồn tại cấp bảy yêu thú, liên hợp công kích phòng ngự đại trận.
Hơn một tuần rồi, công kích cứ kéo dài liên miên bất tuyệt, cứ như thế đại trận cũng không chống đỡ được bao lâu.
Theo như lời mẹ của Ngọc Lân nói, tổng cộng có sáu con cấp bảy yêu thú, ban ngày đồng loạt, ban đêm thì luân phiên công kích. Trong đó đáng chú ý nhất là một con Kim Quang Kiếp Ưng, có kẻ này ở giám sát thì ai cũng đừng hòng chạy thoát được.
Đêm nay kẻ đang công kích đại trận là cấp bảy yêu thú Song Đầu Hầu. Song Đầu Hầu ở trong cấp bảy yêu thú cũng tính là nổi bật, sức mạnh to lớn cùng với sức khôi phục biến thái chính là điểm mạnh của nó.
Công kích hôm nay xác định là kéo dài cả đêm rồi.
Dương Thiên nghe đến Kim Quang Kiếp Ưng, sắc mặt đột biến, hướng xung quanh thám thính. Quả nhiên từ ban nãy đến giờ ba người đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244483/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.