Thành Ngân Liêu nằm cách Vương Đô về phía Tây Nam hơn chín nghìn dặm. Nơi này trước đây là khai thác Tang Chinh Ngân, cấp sáu luyện khí vật liệu, quý giá vô cùng.
Dương Thiên trong lòng cũng tính toán một hồi, đường đi lối lại cũng không có núi rừng quá lớn, yêu thú cũng không nhiều, nói chung là khá an toàn. Chỉ khi đi đến gần thành Ngân Liêu mới là nguy hiểm mà thôi, thời gian cả đi cả về có lẽ cũng không quá một tuần lễ đâu.
Dương Thiên thực ra cảm thấy hai tháng vừa rồi hành động lặp đi lặp lại có chút chán cho nên định ra ngoài chạy một vòng, coi như thư giãn đầu óc. Tiện thể trợ giúp được Ninh Văn thì càng không thể tốt hơn.
Không nói là đường đi khá an toàn, tỉ lệ gặp phải cấp năm yêu thú cũng nhỏ như mò kim đáy bể, mà cho dù gặp Dương Thiên cũng không lo sợ gì.
Đã đáp ứng đi giúp đỡ, Dương Thiên cùng Ninh Văn trao đổi cho rõ ràng tình hình. Quả như Dương Thiên dự đoán, còn có một người nữa đồng hành, tu vi cùng Ninh Văn gần giống nhưng thân thủ hơi kém một chút.
Dương Thiên thấy Ninh Văn không nói rõ là ai thì cũng không hỏi nhiều, xem ra thân phận của vị bằng hữu kia khá là thần bí đấy.
Sau khi hiểu rõ rồi thì Ninh Văn rời đi báo tin, đến sáng ngày mai là bắt đầu xuất phát. Dương Thiên ánh mắt lúc này mới rơi vào hộp gỗ ở trên bàn.
Hộp gỗ đen bóng bằng phẳng nằm ở trên mặt bàn, Dương Thiên bàn tay đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244481/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.