Dương Thiên sững người, hắn ở trong ảnh hóa trạng thái, dán sát vào bức tường, hơn nữa không ngừng dùng linh cảm đi đảo mờ cảm giác tồn tại của mình. Chỉ cần hắn không quá mức tập trung vào nàng, thì làm sao mà bị phát hiện cho được.
Hoặc là huyền linh của nàng đặc thù, cho nên đối với môi trường xung quanh rất mẫn cảm?
Nhưng nếu như thế ngay từ khi hắn bám theo thì nàng phải phát giác ra mới đúng chứ, đây nàng cũng không hề biết, thậm chí thời gian nàng cụ hiện linh hải cũng rấy lâu, không thể nào nàng biết mà còn dám mạo hiểm như vậy được.
Dương Thiên rất nhiều ý nghĩ xẹt qua đầu cùng một lúc, đang phân vân nên ứng đối như thế nào thì trong hành lang đi ra một bóng người.
Hắn góc độ cùng Dương Thiên đối diện, một nửa bị che khuất sau đoạn gấp khúc, chỉ có ánh sáng le lói từ trong dòng sông dung nham lướt qua. Giống như một khúc cây yên lặng ở đó, Dương Thiên cũng không nhận ra sự tồn tại của hắn.
Thật là một nhân vật đáng sợ.
Dương Thiên thầm nhủ, cách nhau có bảy tám mét mà thôi, linh cảm của Dương Thiên lại không nhận ra được, thật sự là quá nguy hiểm.
Đương nhiên đây là do Dương Thiên dùng rất nhiều tinh thần để né tránh sự chú ý từ cô gái kia, nếu như hắn cẩn thận đề phòng thì cũng có thể phát giác đến thiếu niên này, nhưng tỉ lệ cũng chỉ chia năm năm mà thôi.
Thiếu niên này lạnh nhạt hờ hững, sắc mặt hơi trắng bệch một chút, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244473/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.