Quen thuộc.
Quá quen thuộc!
Dương Thiên hơi híp mắt lại, ánh mắt ngước lên phía trên lầu, thanh y trường bào hơi tựa vào thành lan can, tay bưng lấy một chén trà còn hơi tỏa hương khói, trên miệng ngậm lấy ý cười.
Hình ảnh thoáng cái trùng lặp cùng ký ức giống như đúc, Dương Thiên hơi nhếch miệng, lời nói có mấy phần ý tứ trêu đùa.
“Ngạn tỉ thế nào hôm nay lại có nhã hứng đối ta nói chuyện vậy?”
Không sai, quả nhiên là cố nhân. Nhưng Dương Thiên nghĩ mãi không ra, Bàn Luân sao lại gọi là “nàng” đâu, tên âm nhu này rõ ràng là Dương gia thiếu gia, Dương Tiềm Ngạn chứ ai.
Dương Tiềm Ngạn ở trên lầu khẽ khanh khách cười, không nghĩ tới Dương Thiên cũng sẽ đối nàng đùa vui như vậy. Dương Tiềm Ngạn liền thu tay hướng vào bên trong, ở trên bộ bàn ghế rót them hai chén trà thơm.
Vẫn như cũ, chè san tuyết hai mươi năm.
Có vẻ như nàng đặc biệt thích uống loại chè này, thuộc về thượng hạng nhưng cũng không phải là trân quý nhất, không rõ nguyên do vì sao.
Bàn Luân vừa vặn dẫn Dương Thiên hai người lên lầu, sau đó Bàn Luân còn thành thục đứng lui về phía sau Dương Tiềm Ngạn, đúng chỗ đúng vị một cái nô bộc.
Dương Thiên hơi liếc mắt hắn một cái, lại không để ý nữa mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, sau đó hắn không khách khí ngồi xuống đối diện Dương Tiềm Ngạn, tiểu Kỳ cũng theo sau ngồi yên lặng.
Đáng nói là tiểu linh tinh quái lúc này lại không có nghịch ngợm gì, rất an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244468/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.