“Còn đánh sao?”
Dương Thiên nhếch miệng cười, sau đó hơi thu tay lại. Dương Thiên suy nghĩ mãi mới nhớ ra được cái tên Nguyễn Dương làm sao lại quen thuộc như thế. Hóa ra là một ký ức khá sâu của tiểu Dương Thiên.
Nguyễn Dương cho dù nhìn thế nào cũng không thể nhận ra được tên nhát chết áo gấm hồi nhỏ, bây giờ lại trưởng thành cái dạng này.
Từ diện mạo, khí chất, cho đến lời ăn tiếng nói, hành động cử chỉ, đều không giống một chút nào hết.
“Ngươi thật sự là Dương Thiên?”
Nguyễn Dương chưa hết hồ nghi hỏi. Cái điều này quá ngoài sức tưởng tượng.
Dương Thiên lấy ra một tấm ngọc bài, là Dương gia thân phận lệnh bài, mặc dù chỉ có mười mấy huyền văn nhưng thật sự rất khó làm nhái, dù sao cũng là Dương gia dòng chính thân phận.
Kích hoạt lên tên của mình, Dương Thiên ném cho Nguyễn Dương nhìn đến, xác nhận không sai mới trả lại cho Dương Thiên.
“Không nghĩ tới, mười hai năm không thấy, ngươi trưởng thành lại là cái dạng này.”
Dương Thiên nhếch miệng.
“Không nghĩ tới mười hai năm rồi ngươi vẫn lợi hại như vậy, có điều thấy ta liền chảo hỏi một cách cũng quá táo bạo.”
“Ai bảo ngươi không có gì làm đến trêu chọc ta làm gì. Thôi vào nhà ngồi đi.”
Hơn trăm mét vuông cái sân nhỏ bị phá tan tành, may mắn đứng ở bờ tường mấy cây tre cũng không bi ảnh hưởng đến.
Vào trong nhà thật cũng rất đơn sơ, một bộ bàn ghế nhỏ, một cái gường có rèm chắn đối diện với gian bếp, nhỏ bé nhưng không thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244457/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.