Rầm! Rầm! Rầm!
“Có ai ở nhà không?”
Một hồi không có tiếng trả lời, Dương Thiên cũng không vội vàng, chỉ là hơi nhấc tay lên muốn gõ cửa một lần nữa.
“Rời đi, ta không tiếp khách.”
Nhàn nhạt âm thanh từ trong tiểu viện vọng ra, đúng là đối với người đến không có hứng thú chút nào.
Dương Thiên nhìn Hồng Mị một cái, ánh mắt hỏi thăm, nhưng Hồng Mị tỏ vẻ không làm gì được. Trong chuyện này nàng cũng không lừa dối, đúng là nàng còn không có đủ khả năng để Nguyễn Dương tiếp đón thật, có điều nàng cũng giấu diếm một vài điều.
Cận Cao Hưng đến chuyển lời cũng không dám gõ cửa, nàng cố ý không nhắc nhở Dương Thiên, cốt ý vẫn là muốn xem trò vui đây mà.
“Nguyễn Dương học trưởng sao, ta nghĩ có chuyện cần gặp mặt một chút.”
Bên trong tiểu viện, bàn đá vẫn như cũ tĩnh lặng, bờ tường từng gốc tre vẳng lặng xanh mát, lá tre theo mỏng nhẹ nhàng xoay vòng trong gió rơi xuống trên đất.
Nguyễn Dương tay cầm kiếm tre, yên lặng nhắm mắt, nghe được lời Dương Thiên nói cũng không lập tức phản ứng.
Theo một lá tre ngả màu hướng trán của Nguyễn Dương chậm rãi rơi xuống, Nguyễn Dương mở mắt, ánh mắt như điện, miệng thấp giọng nói.
“Vào đi!”
Nói rồi, một kiếm chém ra, thu vào tốc độ nhanh đến không hợp thói thường.
Dương Thiên một tay đặt ở trên cửa gỗ, nhẹ nhàng đẩy một cái, đột nhiên cảm thấy cực độ nguy hiểm từ sau cánh cửa tiến đến.
Cấm đồng, băng hỏa song đồng!
Dương Thiên phản ứng đã là cực nhanh, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244455/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.