Ta mặc dù có tâm giúp đỡ nhưng cũng không phải là loại xả thân vì nước có được hay không. Nàng tâm tính mặc dù không xấu nhưng cũng không thân thiết đi đâu cả, lần trước đóng băng hắn khỏi bị yêu thú xẻ thịt lúc hôn mê mà thôi, lần này coi như trả nợ đi.
Nhưng cũng không đến nỗi là phải mang thân đánh đổi, ít nhất Dương Thiên hiện tại không định làm như thế.
Cho nên Dương Thiên nhíu mày hỏi huyền linh.
“Không có cách nào khác sao? Ta cũng không muốn mạo hiểm tiếp nhận nguyền rủa.”
Nói đùa, lưỡng nghi tâm kinh phản phệ một cái hắn lại chả chết ngay tức khắc chứ ở đó mà cứu người.
“Nếu như ngươi có thể chặt đứt cái sợi nguyền rủa này thì cũng không phải là vấn đề gì.”
Bên trong lời nói còn có một chút coi thường chi ý. Rõ ràng là nó không coi trọng Dương Thiên rồi, trong mắt huyền linh này, Dương Thiên chính là tùy ý bóp chết một con kiến.
Dương Thiên trầm tư một lúc, lại nhìn sợi dây trắng xám quấn quanh người của huyền linh, lâm vào suy nghĩ.
Sợi dây này cho Dương Thiên cảm giác mục nát đến cực hạn, giống như tùy ý một cơn gió đều có thể đem nó thổi tan vậy. Hơn nữa từ sâu trong tinh thần nói lên, Dương Thiên thấy rõ sự chán ghét cùng ghê tởm, cho nên hắn cũng không động vào sợi dây này.
Theo như huyền linh ý tứ, đây chính là thất bảo thiềm thừ nguyền rủa, đúng là lần đầu tiên trông thấy luôn. Không nghĩ là có thể vây khốn được huyền linh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244448/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.