Thế giới một mảnh băng phong tuyết rời giày đặc. Giống như toàn bộ thế giới cấu thành là băng tuyết vậy, cây băng, núi băng, trắng xóa một màu.
Hà Tuyết Nguyệt mỹ mạo như sương, nàng từng bước ở trong băng phong thế giới tiến lên, mục tiêu giống như phía trứo kia một chấm đen nhỏ.
Nhỏ bước lại một bước, nàng duy trì cước bộ không đổi tiến lên phía trước, phía sáu tuyết rơi giày đặc, không ngừng giúp nàng xóa đi đấu chân. Thật giống như từ đầu đến cuối nàng đều ở vị trí đó, cũng không có tiến lên vậy.
Không biết nàng đã đi trong thế giới này bao lâu, một năm cũng có thể chỉ là một giờ đồng hồ, thời gian ở đây giống như có một chút vô nghĩa, khuôn mặt, khí thế, hơi thở, ánh mắt, từ đầu đến cuối đều không có thay đổi qua.
Chỉ là bước chân cứ đều đều tiến lên, từng bước như đong đếm, không dài không ngắn.
Phía trước một chấm đen nhỏ, lúc này đã hóa thành đại sơn, cao tới năm mươi mét giống như một khối ngoan thạch. Toàn thân đen bóng nổi lên từng kỳ dị dường vân.
Hà Tuyết Nguyệt từng bước đến gần, băng tuyết giống như lùi lại phía sau, xung quanh “núi đá” bao phủ bởi một ao nước nhỏ, lam sắc long lanh.
Một âm thanh già nua giống như truyền thẳng vào trong đầu làm Hà Tuyết Nguyệt bước chân ngừng lại.
“Nhân loại...rời đi...”
Hà Tuyết Nguyệt ngẩng đầu, nhìn lên “tảng đá” này, thời gian qua thật lâu, trên thân này “cháy” lên một ngọn lửa lam quang, càng lúc càng phát ra ánh sáng mạnh mẽ.
Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244432/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.